Thủy An Lạc: “...”
Mặt, đỏ, đen, trắng, cuối cùng lại đỏ.
Cái tên vô liêm sỉ này, chân thứ ba vẫn chưa bị hủy à?
Chân thứ ba~
Sở Ninh Dực cắn lên xương quai xanh của cô, khẽ cười.
“Đợi đã, bọn họ thật sự...”
“Còn lăn lộn với nhau được thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, sau đó lại cắn lên đôi môi mềm của cô một cái, hại người bên trên phải run lên, “Còn đợi không?”
Thủy An Lạc: “...”
Đôi mắt của cô đẹp vô cùng, cặp lens gặp nước lại càng trở nên long lanh hơn.
Lời nói quyến rũ của anh khiến Thủy An Lạc không khỏi hít một hơi lạnh.
Những lời bông đùa cố ý của anh, khiến cơ thể cô không nhịn được mà căng lên.
Thủy An Lạc bỗng đưa tay ra nâng lấy mặt anh, rồi lại cúi xuống hôn lên môi anh, tước lấy quyền chủ động.
Đợi gì chứ?
Cô đâu phải mấy cô gái mười bảy, mười tám, hơn nữa đây là chồng của cô, cũng đâu phải là người đàn ông khác, tại sao cô phải làm khó bản thân chứ?
Sở Ninh Dực cười, một một cách dịu dàng.
Vợ của anh, cuối cùng cũng lớn rồi.
Rõ ràng có thể thấy, công việc chiều nay của tất cả mọi người chắc đều bị ngâm nước rồi.
Một chiếc giường, biến ra vô vàn tư thế; Một chiếc xe lăn lại chịu trọng lượng của thứ âm nhạc uyển chuyển.
Khi mọi thứ kết thúc, bên ngoài cũng đã lên đèn rồi.
Mái tóc ngắn của Kiều Nhã Nguyễn bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Cô nhìn người đàn ông đang thở dốc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890148/chuong-1816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.