“Nếu mẹ không muốn nghe thì đừng nghe.” Tiểu Bất Điểm khẽ nói.
Tay của Kiều Nhã Nguyễn lướt qua nút đỏ, sau đó quả quyết tắt máy.
Tiểu Bất Điểm còn nhỏ, nhưng cái gì cũng biết, còn có thể hiểu được tâm sự của người lớn nữa.
Kiều Nhã Nguyễn tì trán lên trán bé con, một lúc lâu sau mới bế cô bé xuống xe đặt vào ghế sau.
***
Trong hành lang bệnh viện, không gian yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng bước chân của y tá đi tới đi lui.
Thủy An Lạc ngồi ngoài băng ghế, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn vẫn sáng trưng mãi cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền tới mới quay qua nhìn. Mặc Lộ Túc vẫn đang mặc áo blouse trắng, chắc đang trong giờ làm.
“Chuyện này là sao?” Mặc Lộ Túc trầm giọng hỏi, cuộc phẫu thuật anh sắp xếp đáng ra phải muộn hơn mới đúng chứ.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, sau đó cầm đơn ly hôn đang đặt trên ghế đưa cho anh, “Chúc mừng anh, anh được giải thoát rồi.”
Tuy đã ẩn nhẫn cực độ, nhưng từ lời của Thủy An Lạc vẫn có thể nghe ra cảm xúc của cô đi kèm trong đó.
Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu, nhìn đơn ly hôn trong tay Thủy An Lạc, nhưng không nhận lấy.
“Chờ sau khi sức khỏe của Tân Nhạc tốt lên sẽ tới bệnh viện Sở Thị công tác. Em nghĩ, đối với anh, đối với cô ấy, đây sẽ là sự lựa chọn tốt nhất, tránh để sau này hai người gặp mặt nhau lại thấy khó xử.” Thủy An Lạc nói xong lại đưa đơn ly hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890143/chuong-1811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.