Tiểu Bất Điểm bĩu môi, rồi lại bỗng bị Phong Phong ôm lấy đối diện thẳng với anh.
“Gọi ba một tiếng ba nữa đi.” Phong Phong vừa nói vừa kề sát trán của mình vào trán của bé.
“Gạt người!” Tiểu Bất Điểm hầm hừ nói.
Phong Phong hơi khựng lại rồi bế con gái đứng trên đùi mình, như vậy thì anh có thể ngước nhìn con gái của anh, nhìn cô công chúa bé nhỏ của mình.
“Sao ba của con lại gạt người chứ?” Phong Phong nương theo lời của bé nói tiếp.
“Cái cô vừa rồi là ai vậy ạ?” Tiểu Bất Điểm nhíu chặt mày hỏi.
“Một người qua đường thôi.” Phong Phong đứng dậy rồi ôm bé vào lòng, “Đi thôi, ba con phải làm việc rồi.”
Chân mày của Tiểu Bất Điểm vẫn không giãn ra, hiển nhiên là bé không tin lời ba mình nói rồi.
Trong bệnh viện, người đến người đi.
Hôm nay Sở Ninh Dực xuất viện, Thủy An Lạc cố tình xin nghỉ một ngày để đưa anh về nhà.
Cô vừa giúp anh dọn đồ đạc, vừa lải nhải nói gì đó.
Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn xem tài liệu, cũng chẳng biết có nghe được câu nào vào tai không.
“Em đang nói đó, anh làm cái gì vậy hả?” Thủy An Lạc quay đầu lại thấy ai kia đang xem tài liệu liền tức giận nói.
“Hửm?” Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên: “Em nói xong rồi hả? Đi thôi.”
“Sở Ninh Dực! Có phải bây giờ anh ghét bỏ em rồi đúng không? Chê em lắm mồm rồi chứ gì?” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát ném cái gối đầu đang cầm trong tay qua.
“Đúng là phiền thật.” Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890126/chuong-1794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.