Sự xuất hiện của Phong Chính quá gây chấn động khiến không ít người phải quay đầu lại nhìn, ngay cả Phong Phong đang quay phim cũng dừng.
Tiểu Bất Điểm nhìn George: “Cháu đã từng thấy cái bác kia rồi đấy.” Tiểu Bất Điểm nói bằng giọng giòn tan.
George vỗ lên đầu bé: “Đó không phải là bác đâu.” Là ông nội ruột thịt của con đấy, chỉ có điều trông hơi trẻ thôi.
Bốn vệ sĩ đứng ở cửa, Phong Chính mặc một bộ vest đen tuyền, khoác thêm một áo khoác ngoài cũng màu đen khiến người khác nhìn vào có cảm giác như nhìn thấy xã hội đen của Thượng Hải ngày trước.
Nhưng thân phận của Phong Chính quả thật có chút khó xử, vị trí mà ông ta đang đứng vừa là chính lại vừa là tà, cho nên ông ta mang đến cho người khác cảm giác này cũng là điều bình thường.
“Xin chào ngài, ở đây là...”
“Tôi tìm cậu ta!” Phong Chính không đợi đạo diễn nói xong đã chỉ tay về phía Phong Phong.
Phong Phong vẫn đứng im ở đằng xa, hai ống tay áo của trường bào màu trắng muốt đang tung bay đằng sau lưng. Máy quạt gió vẫn đang hoạt động khiến mái tóc dài của Phong Phong bay bay.
Nếu không phải tình huống này quá gượng gạo thì có lẽ sẽ tạo thành một cảm giác hai thời đại đan xen.
Phong Chính vẫn chỉ tay thẳng về bên kia tựa như nếu Phong Phong không tới thì ông ta vẫn sẽ duy trì động tác này đến cùng.
Người mà Phong Phong không muốn gặp nhất vào khoảng thời gian này chắc có lẽ chính là người ba này của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890114/chuong-1782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.