Thủy An Lạc thấy anh không nói chuyện thì khẽ nhắm hai mắt lại rồi cầm lấy túi xách của mình, quay người rời đi.
Sở Ninh Dực hé mắt nhìn cô đi khỏi, nếu như anh không nhầm thì hình như cô đang khóc đấy hả?
Anh làm quá rồi à?
Sở Ninh Dực cau mày, nhưng khi nghĩ đến chuyện cô không thèm hỏi qua mình mà đã tự ý quyết định thái độ của anh đối với cô, đã thế lại còn là một thái độ sai lầm, anh cảm thấy anh không xử lý cô ngốc này thì thật sự có lỗi với bản thân.
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi cầm lấy di động của mình, sau đó gọi cho Lạc Hiên.
Lúc này Lạc Hiên đang ở trung tâm thương mại mua sắm, nếu đã về thành phố A thì đương nhiên anh ta sẽ đi gặp cô gái nào đó rồi.
Hơn nữa Lạc Hiên phát hiện, đã ba năm trôi qua mà khi nghe thấy giọng nói của cô gái ấy thì hóa ra anh vẫn không thể từ bỏ cô được, thậm chí lúc nghe tin cô sắp kết hôn, anh vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu đã như vậy thì anh quyết định sẽ không trốn tránh nữa.
“Cậu chọc vợ cậu thì đó là chuyện của cậu, dựa vào đâu mà tôi phải theo câu chứ hả?” Lạc Hiên tỏ vẻ chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
“Chắc cô ấy biết rõ Cố Thanh Trần thích gì hơn anh đấy.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói. Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Bánh Bao Rau đã theo bà ngoại quay về, cái tay nhỏ xíu còn đang cố gồng lên để xách một hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890088/chuong-1756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.