Thủy An Lạc nhìn hai người họ rời đi rồi lại quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, thôi được rồi, cô cứ đi lấy bệnh án xem cái đã.
Thần kinh phần lưng của Sở Ninh Dực bị thương, hậu di chứng trước mắt là hệ thống thần kinh cảm giác có vấn đề. Có điều đây chưa chắc đã là tin xấu, như thế này thì anh sẽ không phải chịu cảm giác đau đớn từ vết bỏng.
Quan trọng là hai chân của anh. Thủy An Lạc ngồi ngoài hành lang nhìn ảnh chụp CT, chữ thì xem không hiểu nhưng ảnh thì nhìn hiểu được.
Thủy An Lạc gọi điện cho Phong Phong để xác định bệnh tình một lần nữa, bởi vì cô chưa bao giờ gặp loại bệnh thế này.
Lúc này Phong Phong vừa mới đút hết một bình sữa cho Tiểu Bất Điểm. Sau khi anh ta nhận được điện thoại của Thủy An Lạc thì suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Vết thương nghiêm trong nhất của Sở Đại hiện giờ là vết thương sau lưng, tự khép lại vết thương chẳng qua cũng chỉ là một cơ chế tự bảo vệ mình của cơ thể mà thôi, ko hẳn là không mở ra được, vậy nên bây giờ cô cứ tập trung chăm sóc vết thương sau lưng của Sở Đại đi là được.”
Những lời này của Phong Phong giống như mọt viên thuốc an thần cho Thủy An Lạc.
Mặc dù Phong Phong đã rời khỏi giới Y học nhiều năm nhưng cái danh thần đồng Y học của anh chính là một cái bảng hiệu chữ vàng.
Thủy An Lạc đặt di động xuống. Cô còn đang bối rối xem có nên đi vào hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890086/chuong-1754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.