Phong Phong bưng bát cơm trong tay, anh tự nhận lúc mình chăm sóc Tiểu Sư Niệm cũng coi như là thuận tay, thế nhưng chứng kiến bộ dạng này của chính con gái ruột của mình thì ngoài cảm giác đau lòng ra cũng không còn cách nào nữa cả.
“Tiểu Bất Điểm à, con ăn cơm đã có được không?” Phong Phong dịu dàng dỗ dành.
Tiểu Bất Điểm vẫn nhất quyết cúi đầu nhìn đôi bàn chân nhỏ bẩn thỉu của mình. Bé không ngẩng đầu lên cũng không nói bất cứ điều gì.
Phong Phong ngồi xuống sàn bên cạnh cô bé, sau đó để bát cơm trong tay xuống đất: “Bảo bối, vậy con nói xem con muốn làm gì? Ba làm cùng con có được không?”
“Cháu muốn ông nội!” Tiểu Bất Điểm bướng bỉnh nói.
Phong Phong hít sâu một hơi. Anh muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái nhưng lại bị bé gạt ra.
“Con cũng đâu phải anh em nhà hồ lô đâu.” Phong Phong có chút phiền não nhưng lại không thể nổi giận với bé, “Vậy con cứ đứng một lúc đi, cơm của con ba để ở chỗ này. Ba đi mở nước tắm cho con. Con tắm rửa một chút có được không, người con bẩn hết rồi.”
“Cháu muốn ông nội, ông nội sẽ không nói cháu bẩn!” Tiểu Bất Điểm đột nhiên lớn tiếng hét lên.
Động tác đứng dậy của Phong Phong hơi khựng lại, sao trái tim này lại đau đến vậy.
“Ba không chê con bẩn, con không muốn tắm vậy thì không tắm nữa.” Phong Phong có chút bất đắc dĩ nói.
Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu giữ yên lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890083/chuong-1751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.