“Anh nói gì đi chứ!” Thủy An Lạc sốt ruột kêu lên.
Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bất Điểm cũng nhìn Phong Phong một cách lo âu.
“Do thần kinh ở lưng bị tổn thương dẫn đến dây thần kinh phần chân không có phản ứng.” Phong Phong trầm giọng nói.
Lời này có ý là có lẽ trong một thời gian ngắn hoặc thậm chí là một thời gian dài Sở Ninh Dực không thể đi lại được.
Một người cao ngạo như anh sao có thể chịu được việc này?
Thủy An Lạc là một bác sĩ, cô biết lời này có ý nghĩa gì.
Dây thần kinh ở chân, ảnh hưởng do vết thương, thần kinh...
Từng từ một cứ quanh quẩn trong đầu của Thủy An Lạc.
“Vậy nên anh ấy không nguy hiểm đến tính mạng đúng không?”
Nửa ngày sau Thủy An Lạc cũng chỉ hỏi một câu như vậy.
Phong Phong hơi ngẩn ra. Anh những tưởng rằng Thủy An Lạc nhất định sẽ hỏi là Sở Ninh Dực có thể đứng lên hay không, thế nhưng không ngờ cô lại chỉ hỏi như vậy.
Phong Phong gật đầu.
Thủy An Lạc thở phào một hơi: “Anh ấy còn sống là đủ rồi.”
Nhìn xem, yêu cầu của cô cũng chỉ có tẹo vậy thôi.
Sở Ninh Dực được đưa vào phòng bệnh cách ly, hiện tại vẫn chưa thể cho bất cứ ai vào thăm. Vết thương sau lưng anh quá ngiêm trọng, những dây thần kinh bị tổn thương mặc dù không phải những dây thần kinh quan trọng nhưng vấn đề cũng không phải là nhỏ, vậy nên còn phải quan sát thêm một thời gian mới có thể chuyển ra khỏi phòng cách ly.
Thủy An Lạc bế Bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890080/chuong-1748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.