Bánh Bao Rau khóc òa lên, nhóc vẫn liên tục nhìn xung quanh muốn tìm ba mình.
“Sở Ninh Dực! Anh là đồ khốn khiếp! Anh đã hứa với em cơ mà, đã hứa rằng không nhúng tay vào bất cứ chuyện nguy hiểm nào nữa! Đã hứa với em rằng em quan trọng hơn quốc gia hay sứ mạng của anh cơ mà!” Thủy An Lạc đấm cánh cửa, thế nhưng bên dưới vẫn chỉ một cảnh tưởng biển lửa ngút trời chứ không có bất cứ một bóng người nào.
Nhưng mà lần này anh lại đẩy cô ra, tại sao anh lại có thể độc ác đến vậy, ngay cả một câu nói cuối cùng cũng không nói với cô mà đã đẩy cô đi.
Kiều Nhã Nguyễn ôm Bánh Bao Rau bước tới. Bánh Bao Rau lập tức khóc lóc chui vào lòng mẹ.
“Lạc Lạc, Sở Ninh Dực, anh ấy...” Kiều Nhã Nguyễn nhìn phía dưới rồi thấp giọng nói: “Anh ấy lợi hại như vậy thì sao có thể để bản thân xảy ra chuyện gì được?”
Lời này nói ra nhẹ hẫng không chút trọng lượng.
Khoang máy bay rơi vào im lặng, không một ai mở miệng nói chuyện. Cả khoang chỉ có tiếng thở dốc nho nhỏ cùng tiếng khóc than của Thủy An Lạc.
Phong Phong bế Tiểu Bất Điểm đứng sau lưng hai người phụ nữ, sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Đột nhiên, một chùm ánh sáng màu đỏ bắt thẳng lên trời.
Phong Phong lập tức ngẩng đầu: “Sở Đại còn sống, là Sở Đại!!!” Phong Phong vừa nói vừa vọt đến bên cửa sổ nhìn về hướng bờ biển phát ra chùm sáng đỏ.
Thủy An Lạc cũng ngẩng đầu dậy rồi lảo đảo chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890078/chuong-1746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.