Thời gian trôi qua từng giây từng phút, máy bay trực thăng cũng đến ngày một gần.
Tiếng súng sau lưng dần dần thưa lại, Thủy An Lạc không biết là phe Sở Ninh Dực thắng hay là phe lính đánh thuê chiến thắng.
Nhưng mà bọn họ không có thời gian tiếp tục chờ đợi.
“Tôi có một cách không phải phải gây ồn ào!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng.
“Không gây ồn ào?” Phong Phong quay đầu lại: “Cô muốn làm gì?”
“Thôi miên!!!” Thủy An Lạc trầm giọng nói, sau đó nhẹ nhàng đặt Bánh Bao Rau xuống đất: “Đây là cách duy nhất để không bị phát hiện. Hơn nữa chúng ta không còn thời gian nữa rồi.”
Sở Ninh Dực dẫn dắt hỏa lực rồi nên chuyện không thể hỏng trong tay bọn họ được, nhất định phải để trực thăng hạ cánh.
Chiếc trực thăng vẫn loang quanh luẩn quẩn trên cao một cách vô ích. Đám người kia thi thoảng bắn lén vài phát đạn khiến nó không cách nào hạ xuống mà chỉ có thể luẩn quẩn bên trên.
Kiều Nhã Nguyễn không an tâm quay đầu nhìn cô: “Mày chắc chứ?”
“Không chắc lắm, nhưng năm đó khi bà ngoại tao dùng thuật thôi miên thì ngay cả Sở Ninh Dực cũng không tránh được, chỉ cần bọn họ rơi vào trạng thái thôi miên trong mấy giây là mọi người có thể ra tay được đúng không?” Thủy An Lạc nhìn thẳng vào bọn họ, cô chỉ có thể nắm chắc được mấy giây thôi.
Dẫu sao cô cũng không phải bà ngoại của mình, không thể thôi miên người khác triệt để được.
Sư Hạ Dương gật đầu: “Mấy giây là đủ rồi.”
Thủy An Lạc hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890074/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.