Tiếng tim đập trong đêm tối vang lên rõ ràng một cách kỳ dị.
Họ chỉ có thể ở yên đó, lại không dám quay lại. Một khi quay lại, không gian nhỏ hẹp kia sẽ trở thành điểm chí mạng của họ, vì không có lối nào để trốn nữa cả.
Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay hai đứa bé, bảo vệ sau lưng mình.
Bóng người kia ngày một rõ hơn.
Là... Bạch Dạ Hàn!
Kiều Nhã Nguyễn cong ngón tay lại, nhìn người vùa xuất hiện.
Trên người Bạch Dạ Hàn toàn vết bầm tím, có thể thấy lúc đấu với Sở Ninh Dực, dù anh ta trốn được nhưng cũng chẳng có gì tốt cả.
Trong bóng đêm, Bạch Dạ Hàn chĩa thẳng súng vào Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc hơi rũ mắt, điều này có phải đang muốn nói là người anh ta muốn giết là cô, còn người muốn giữ lại, là Sở Ninh Dực không?
“Thủy An Lạc, cô đoán thử xem là tôi sẽ chết trước hay là cô chết trước?” Giọng của anh ta rất nhẹ, vượt qua cả Kiều Nhã Nguyễn truyền vào tai cô.
Thủy An Lạc không nhịn được lùi bước, nhưng lại không còn đường nào để lui được nữa.
“Bạch Dạ Hàn, anh có giết tôi thì cũng không thể sống sót mà rời khỏi đâu đâu nhỉ? Hay tại anh yêu tôi quá, yêu đến nỗi muốn tôi chết chung với anh?” Thủy An Lạc cố tỏ ra bình tĩnh, nói.
Không ai lại không sợ chết cả, vì thế nên cô cũng sợ.
“Biết đâu đấy.” Bạch Dạ Hàn lên tiếng, dưới ánh trăng, vết máu trên mặt cũng có chút kinh khủng.
Thủy An Lạc cau chặt hai hàng lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890071/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.