Sở Ninh Dực hơi bặm môi, “Vấn đề của anh em tôi, bà xã tôi tất nhiên sẽ không có ý kiến. Hơn nữa, cậu nghĩ cậu nghĩ cậu có thể gây ra uy hiếp gì tới sự an toàn của họ được chắc?”
Thủy An Lạc: “...”
Bạch Dạ Hàn: “...”
Má nó, Hoa Sơn luận tiện, Sở tổng, anh mới là tên đê tiện nhất.
Cái tên này tuyệt đối là làm màu không sợ sét đánh mà.
Bạch Dạ Hàn hơi sững ra, có vẻ như không ngờ Sở Ninh Dực lại nói câu này.
“Thủy An Lạc, cô thì sao?” Bạch Dạ Hàn không chịu từ bỏ quay ra hỏi Thủy An Lạc.
“Tôi cái gì?” Thủy An Lạc ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Dạ Hàn: “Sao tôi phải sợ chứ, người mà ngay đến chồng mình còn không tin tưởng thì còn gả cho ai được nữa. Tất nhiên, một kẻ không có chồng như anh thì không hiểu được điều này đâu.” Thủy An Lạc thản nhiên nói.
Đây quả thật là vấn đề khiến cô rất bất mãn trong lòng, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác có quyền lôi ra nói này nói nọ.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại, mỉm cười nhìn vợ mình.
Cô gái nhà anh lúc nào trái phải cũng rõ ràng, cô luôn là người hiểu được cho người khác.
Bạch Hạ Hàn gật dầu, đã chịu thừa nhận kết cục này.
Nhưng lại không hề thấy rằng anh ta chịu nhận thua.
“Sở Ninh Dực, tôi thật không ngờ cậu lại liên thủ với Sư Hạ Dương.” Bạch Dạ Hàn cười ha hả, “Anh ta là người đã từng phản bội cậu.”
“Cậu có biết điểm khác nhau lớn nhất giữa cậu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890064/chuong-1732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.