Trong nháy mắt, đầu óc Kiều Nhã Nguyễn trở nên trống rỗng.
Phong Phong đã có đứa con khác?
Đây là suy nghĩ duy nhất của cô.
Phong Phong cũng đang sững sờ.
Con của anh?
Anh có con từ bao giờ?
Tại sao anh không biết?
“Răng Mềm, không phải đâu, tuyệt đối không phải con của anh.” Phong Phong giơ tay lên thề, lúc này đừng nói là một hòn đảo, đến mười hòn đảo anh cũng tuyệt đối không thể nhận con lung tung được.
Kiều Nhã Nguyễn không để ý đến anh mà chỉ nhìn về phía cánh cửa đang được mở ra.
Bên ngoài, mưa rền gió giật.
Trước cửa, một ông già dắt tay một cô bé con giữa sấm chớp rền vang.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, lắng nghe tiếng gió táp mưa sa, sấm chớp đoàng đoàng bên ngoài.
Quản gia cung kính dẫn họ đi vào trong.
“Kiều Nhã Nguyễn, em phải tin anh, đây thực sự không phải con gái của anh. Kiều Nhã Nguyễn, anh xin thề anh chỉ có mình em...”
“Tiểu Bất Điểm.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn Tát Phổ Man. Sau một khắc, ánh mắt liền rơi vào bóng người nhỏ bé bên cạnh.
Kiều Nhã Nguyễn đẩy Phong Phong ra, bước từng bước một về phía hai người vừa bước đến cạnh Sở Ninh Dực không xa liền dừng lại.
Tiểu Bất Điểm nắm lấy tay của ông mình, hiếu kỳ hỏi: “Ông ơi, sao mình lại tới đây?”
Kiều Nhã Nguyễn không hề chớp mắt lấy một cái nhìn Tiểu Bất Điểm, giống như chỉ chớp mắt một cái, cô sẽ lạc mất cô bé.
Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu, cười tít mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Cô ơi cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890059/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.