Dù sao trên đất cũng toàn là mảnh ly vỡ.
Phong Phong cũng đâu phải người dễ chọc, cho nên Phong phu nhân đã xui xẻo chọc giận anh ta.
Tay của Phong phu nhân vừa đặt trên mảnh thủy tinh, lúc này đã thấy đau rát. Nếu là trước kia, bà ta chắc đã bắt đầu gào thét, nhưng hôm nay, bà ta không dám.
“Mẹ tôi? Người sinh ra tôi, nuôi nấng tôi?” Phong Phong cười nhạt, cúi đầu nhìn người đàn bà chật vật ngồi dưới đất, “Người sinh ra tôi không phải là bà, người nuôi dưỡng tôi lại càng không phải bà.” Phong Phong nói, ngồi xuống vươn tay túm lấy áo bà ta, “Bà thực sự coi tôi là kẻ ngốc à? Thực sự tưởng chuyện mình làm không ai hay biết sao? Hay là bà nghĩ trên đời này không có nhân quả báo ứng?”
Từng câu từng chữ của Phong Phong như châu như ngọc.
Phong phu nhân càng run rẩy hơn, ngay cả nước mắt cũng không cầm nổi.
“Phong Phong...” Phong Chính đột nhiên vươn tay, túm lấy cánh tay anh, sau đó tăng thêm lực đạo.
Phong Phong đứng dậy gạt tay ông ta ra, đồng thời cũng thả Phong phu nhân xuống.
“Bà ấy là mẹ con, cho dù bà ấy có làm gì sai, con cũng không nên đối xử với bà ấy như thế.” Phong Chính nhíu mày nói.
“Aiz, cứ tưởng là một kẻ si tình, ngẫm lại cũng chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.” Thủy An Lạc tiếp tục ngồi một bên dỏng tai nghe sau đó thêm bình luận.
Kiều Nhã Nguyễn từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cạnh Phong Phong, đề phòng lát nữa anh không khống chế được
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890054/chuong-1722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.