Một câu nói của Thủy An Lạc tạo thành một lực lượng vô hình đập thẳng vào sợi dây lý trí cuối cùng của Phong phu nhân.
Sở Ninh Dực rót nước rồi đặt trước mặt Thủy An Lạc, sau đó xoa đầu cô tỏ ý tán thưởng.
Thủy An Lạc cười ngây ngô, tuy rằng cô không thể giải quyết được chuyện này, thế nhưng ba cái loại chuyện quạt gió thổi lửa này chắc chắn cô sẽ không để Sở tổng phải động tay vào rồi, mình cô ra trận là được.
“Kết hôn?” Phong phu nhân tức giận nói, sau đó bà ta đứng phắt dậy: “Con khốn khiếp này muốn gả vào Phong gia á? Mày cứ nằm đó mà mơ đi!” Giọng của Phong phu nhân the thé lên khiến những người xung quanh đều phải quay lại nhìn.
“Mạch Kỳ Nhĩ, ngồi xuống!” Cuối cùng lão Bá tước cũng lên tiếng, có điều ông ta lại nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt cảnh cáo.
Thủy An Lạc thong thả uống nước, trông nhàn nhã đến lạ.
Thế nhưng cũng hết cách, người ta có chống lưng mà.
Mẹ Phong chán nản, bà ta đang định ngồi xuống thì Thủy An Lạc lại bất ngờ lên tiếng lần nữa: “Cửa nhà họ Phong hả, cũng đúng, cửa nhà cao như thế thì đâu phải bất cứ ai, có bất cứ thân phận gì cũng vào được đâu. Dù sao thì không dùng chút thủ đoạn thì đúng là không bước vào được thật.”
Giọng điệu của Thủy An Lạc nhẹ tênh, động tác vuốt ve cái ly vẫn lười biếng như thế.
Sở Ninh Dực ôm Bánh Bao Rau nhìn Thủy An Lạc.
Cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy bóng dáng của Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890049/chuong-1717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.