Hai chân của quản gia run lẩy bẩy, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
“Ngài Sở, hiện tại ngài đã không còn đường để lui nữa rồi!” Quản gia căng cứng cả người, nói.
Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi bước tới gần Phong Phong, sau đó nhỏ giọng nói thầm với anh ta: “Ông già đó còn là người sao?”
“Ông ta là yêu!” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau đang từ từ mở mắt, nhưng lại lập tức nhắm mắt lại.
Thủy An Lạc thấy anh không nói gì liền lập cập cạ cạ vào Sở Ninh Dực, khẽ nói: “Thật ra em vẫn chưa muốn chết đâu. Nếu không chúng ta trốn ở đây đi, chắc là người ta sẽ không đánh tới chỗ này đâu nhỉ.”
Vì một câu nói của Thủy An Lạc mà không khí lạnh lẽo lởn vởn xung quanh Sở Ninh Dực lập tức biến mất, anh xoa đầu cô một cái: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Hai mắt của Thủy An Lạc lập tức sáng lên, cô tuyệt đối tin tưởng ông xã nhà mình.
Sở Ninh Dực nói rồi ngẩng đâu lên, quanh người anh lại lập tức trở nên lạnh lẽo, nói: “Cha của tiểu Hoàng tử là ai?”
Lão quản gia cúi đầu, có vẻ như ông ta đang bối rối không biết có nên nói ra hay không.
Sở Ninh Dực cũng không nóng vội, cứ từ từ mà chờ, anh cũng không có việc gì gấp.
Lão quản gia có vẻ như cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình, sau đó mới nói: “Là Phong Chính!”
“Phụt...” Suýt nữa thì đầu Kiều Nhã Nguyễn đập thẳng vào giường băng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890036/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.