“Thế thì An Tam mới là tình nhân bé nhỏ của cậu.” Phong Phong tức tối bật lại một câu, rõ ràng là đã bị Sở Ninh Dực chọc giận.
Sở Ninh Dực cau mày, Thủy An Lạc cũng không nhịn được ngoảnh lại nhìn họ, sao lại lôi cả chuyện tình nhân ra rồi?
Sở Ninh Dực hiểu ý của cậu ta, nhưng cũng không chấp, chỉ hờ hững nói: “Chuyện này có lẽ sẽ rắc rối hơn cậu nghĩ nhiều. Có điều, đó không phải là chuyện của cậu nữa rồi. Sau khi kết thúc chuyện đảo Kim Cương, chúng ta sẽ lập tức trở về thành phố A.”
Phong Phong cũng nhíu mày theo. Anh biết chuyện đảo Kim Cương không hề đơn giản, nhưng trong đầu lại chỉ có vài chỉ tiết lẻ tẻ, không thể xâu chuỗi lại với nhau được.
“Ôi, Sở tổng, Phong Ảnh đế, sao không thấy An tổng đâu thế này?” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi dưỡn cái bụng bự của mình đi tới, cười lên một cái mặt liền hiện đầy nếp nhăn. Ông ta tới đây muộn nên biết một ít tin tức ở thành phố A. Nhưng khi thấy Sở Ninh Dực vẫn bình thản đứng ở đây, ông ta liền cảm thấy tò mò, thế nên mới cố tình đi tới hỏi thăm một chút.
Sở Ninh Dực hơi rũ mi. Phong Phong nhếch miệng, tỏ ý không có hứng thú với chuyện thương trường, sau đó liền đi tìm lũ trẻ con.
“Ở thành phố A có vài chuyện cần cậu ấy giải quyết nên không tới đây được.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp, vẫn giữ thái độ vốn có của mình.
“Sớm biết Sở tổng tới đây thì chúng tôi khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890028/chuong-1696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.