Sở Ninh Dực cau mày, chờ câu tiếp theo của cậu ta.
Phong Phong với tay lấy hoa quả trên bàn, vừa ăn vừa nói: “Nhưng chuyện tôi muốn biết lại chẳng tra ra được gì cả.”
Tiểu Bất Điểm chạy từ trên lầu xuống rồi chạy thẳng tới bên cạnh Phong Phong.
Phong Phong bế cô bé ngồi lên đùi mình, “Aiya, mới mấy ngày mà Tiểu Bất Điểm nhà mình đã mập lên rồi này.”
“Chú, sao chú có thể nói một bé gái mập lên như thế chứ?” Tiểu Bất Điểm bất mãn nói.
“Heo mập.” Bánh Bao Rau hừ một tiếng. Cả ngày ăn nhiều như thế, có thể không béo được chắc?
“Đồ ẻo lả, cậu đừng có mà nói nữa.” Tiểu Bất Điểm tức giận gắt lên.
“Ăn lắm còn không cho người khác nói hả? Một bữa ăn tới năm cái bánh bao, cậu không sợ no chết à.” Bánh Bao Rau vẫn tiếp tục hầm hè.
Tiểu Bất Điểm tức giận nhìn nhóc, nhưng bé cũng chỉ nhìn chằm chằm vậy thôi.
Trước đây Tiểu Bất Điểm cũng ăn nhiều, nhưng ăn xong bé có thể chạy chơi khắp núi. Nhưng ở đây làm gì có chỗ nào cho bé nô đùa đâu, thế nên đúng là có mập lên một chút thật.
Nhưng trông cũng đáng yêu hơn trước đây mà.
Bánh Bao Rau không thấy mình nói sai. Nhóc vẫn uể oải tựa trong lòng mẹ, ôm bình sữa của mình.
“Ăn nhiều thì sao chứ? Không giống như ai đó, ăn như mèo, ăn có một tí thế bảo sao không cao lên được.” Tiểu Bất Điểm phản bác lại.
Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên nhìn hai đứa nhỏ đấu khẩu với nhau.
Phong Phong cúi đầu, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890024/chuong-1692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.