Thủy An Lạc quả thực đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon lành, ngon hơn cả lúc ở Mỹ nữa.
Bánh Bao Rau như một chú gấu Koala bám vào trong lòng mẹ ngủ theo.
Sở Ninh Dực nghe thấy tiếng chuông cửa liền đứng dậy xuống lầu. Bánh Bao Rau lại đột nhiên mở mắt, nhỏ giọng nói: “Ba.”
Bước chân Sở Ninh Dực hơi dừng lại một chút. Anh ngoảnh lại liền thấy Bánh Bao Rau đang nhìn mình với ánh mắt bất an.
Sở Ninh Dực quay lại, bước tới bên giường, áp trán lên trán nhóc: “Chú Tư tới, ba đi mở cửa cho chú. Cửa sổ đóng rồi, ba ở ngay dưới lầu, không sao đâu.”
Lại là ông chú bảnh chọe kia, sao lại đến vào lúc này chứ?
Bánh Bao Rau nghĩ, cái đầu nhỏ tiếp tục rúc vào trong lòng Thủy An Lạc, động tác nhỏ này lại rất giống dáng vẻ của một chú rồng con không dám rời khỏi mẹ mình.
Sở Ninh Dực đắp chăn cho cậu nhóc, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa, quả nhiên là vị Ảnh đế bảnh bao kia.
Sở Ninh Dực xoay người đi vào, Phong Phong đi theo sau.
“Chậc chậc chậc, nhìn quy mô này, quả nhiên là khách quý cấp cao mà. Tôi thân là Bá tước tương lai mà đãi ngộ còn không được bằng cậu đâu đấy.” Phong Phong đánh giá căn phòng, thản nhiên nói. Anh cũng ở trong một căn phòng hai tầng, nhưng diện tích lại nhỏ hơn một chút.
“Cậu tới để nói mấy lời nhảm nhí này à?” Sở Ninh Dực nói xong đã vào phòng khách ngồi xuống.
“Trừ mấy cái nhảm nhí này ra thì cũng đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890013/chuong-1681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.