Trong phòng khách không có người hầu, chỉ có mỗi Lawrence và Janis, không biết hai người họ đang tranh cãi với nhau cái gì, Janis thấy hai người tới liền bỏ đi.
Chỉ có điều, lúc anh ta đi ngang qua Thủy An Lạc, ánh mắt của anh ta khiến cô bỗng cảm thấy kinh hãi.
Sở Ninh Dực đưa họ vào, A Tam mang theo người đứng trước cửa, có vẻ như đang làm rõ lập trường, anh ta chỉ làm việc vì tiền.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đống bài thi trên bàn, đây là bài thi mà trước đây cô cố tình trả lời sai.
Lawrence mời họ ngồi, người hầu cũng nhanh chóng bưng trà vào.
Bánh Bao Rau vẫn chôn trong lòng mẹ không chịu ra.
Lawrence ngồi đối diện với Sở Ninh Dực, nhìn Bánh Bao Rau.
“Đây là triệu chứng cố chấp, thiếu tin tưởng, đứa bé này còn nhỏ như vậy, thật hiếm thấy.” Lawrence nói.
Thủy An Lạc khẽ vỗ về sau lưng Bánh Bao Rau, không nói gì.
Lawrence vốn là bác sĩ hàng đầu thế giới, có thể nhìn ra, tuy có thể khiến người ta ngạc nhiên, nhưng cô cũng không đến mức phải biểu hiện ra ngoài.
Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra thản nhiên, anh quay lại nhìn Banh Bao Rau.
“Có vẻ như ông Lawrence đây vọng, văn, vấn, thiết* giỏi hơn cả bác sĩ Đông y chúng tôi rồi.” Sở Ninh Dực tỏ ra khách sáo nói.
* Vọng, văn, vấn, thiết là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ. Được gọi là “tứ chẩn“.
“Tôi chỉ từng học nghiên cứu về “vấn” thôi.” Lawrence nói, “Rất lâu về trước, tôi cũng từng gặp một đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890004/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.