Sư thúc?
Sư Hạ Dương vẫn cầm di động.
Dựa theo bối phận của Sở Ninh Dực thì quả thật anh ta phải gọi Phong Phong một tiếng sư thúc.
Nhưng mà có một vị sư thúc luôn lên cơn thế này thì anh ta quả thật muốn quăng đi cho rồi.
“Chờ chút.” Sư Hạ Dương nói rồi cầm di động vào phòng khách, sau đó giao cho Kiều Nhã Nguyễn: “Tìm cô này.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi ngẩn ra, nhưng sau đó cũng biết ngay là ai gọi tới, nhưng mẹ Sư đang ở đây nên cô không thể tùy hứng mà ngắt máy luôn được, vậy nên chỉ có thể nói xin lỗi với mẹ Sư rồi đi nhận điện thoại.
Kiều Nhã Nguyễn đi thẳng ra ban công rồi hung hăng nói: “Chuyện gì?”
Phong Phong tức giận nhưng có người còn tức hơn cả anh.
Vậy nên Phong Phong lập tức xìu xuống, lắp bắp nói: “Em bỏ chặn anh trước đi được không?”
“Chuyện này miễn bàn, nói tiếp đi.” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh.
“Vợ à, em là sư thẩm của anh ta đó, sao em có thể hạ mình cùng đi với anh ta ra ngoài chứ?” Kiều Nhã Nguyễn càng tỏ ra tủi thân hơn.
Sư thẩm?
Mẹ nó, đây là cách xưng hô quỷ quái gì thế hả?
Phong Phong, anh có thể trâu hơn được nữa không?
Khóe miệng cả Kiều Nhã Nguyễn giật giật, nửa ngày sau mới khôi phục lại vẻ bình thường: “Không có việc gì thì thôi, em cúp máy đây, đang bận.”
“Nhã Nhã, buổi trưa con không bận thì ở lại ăn bữa cơm đi, bác với mẹ con đã lâu lắm không gặp nhau rồi, nay gặp rồi bàn chuyện hôn sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889985/chuong-1653.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.