“Xấu!” Bánh Bao Rau đưa ra một câu trả lời cực kỳ thẳng thắn.
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực nhướng mày, quả nhiên là ngay cả chuyện kén ăn cũng hoàn toàn được di truyền từ anh.
“Món này ngon lắm, để mẹ ăn cho con xem nè.” Thủy An Lạc gắp khoai tây lên rồi thả vào miệng, sau đó nhai nhai, nuốt xuống, tiếp đó là gắp cho Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau kêu lên một tiếng rồi vội vàng bò khỏi lòng Thủy An Lạc: “Không ăn, không ăn!!!”
Thủy An Lạc tức giận nhét miếng khoai tây vào miệng mình, sau đó nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Con trai anh đấy.”
“Đương nhiên, không lẽ là của người khác.” Sở Ninh Dực vừa chứng thực được một việc thì tâm trạng tốt hơn trước nhiều, đó là con trai anh, một thằng con trai hoàn toàn giống anh.
Thủy An Lạc gục xuống bàn: “Nhỡ sau này thằng bé không tìm được người yêu thì làm sao giờ?”
“Lo gì chứ, trên thế giới này cũng có phải chỉ có một mình em mới ngốc như thế đâu.” Chẳng phải anh cũng tìm được vợ rồi đấy hả?
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, cằm vẫn đặt trên bàn: “Thế cho nên anh đang cảm thấy tự hào đấy hả? Vì một đứa ngu si đần độn như em tự chui đầu vào lưới?”
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái coi như ngầm đồng ý với câu nói của cô.
Bánh Bao Rau đi qua, cái tay nhỏ đập đập vào chân Sở Ninh Dực vài cái, ý bảo là đừng có đụng vào mẹ nhóc.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn nhóc con nhà mình, đây chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889983/chuong-1651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.