“Cảm ơn anh.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
“Thật ra thì cũng không có gì, cô cứ suy nghĩ cho kỹ. Trên đời này kể cả những người bình thường như chúng ta cũng chỉ tin tưởng hoàn toàn có mấy người, chẳng qua là thằng bé sẽ biểu hiện rõ ràng hơn những người khác mà thôi. Cứ coi cậu bé như những đứa trẻ bình thường khác là được.” Kiều Bắc an ủi: “Đứa bé này thật đúng là tổng hợp tất cả những tật xấu của Sở Ninh Dực, giống y chang. Mấy người không thấy lúc Sở Ninh Dực xấu tính đấy thôi. Một khi cậu ta mà bùng phát thì khẳng định đây chính là con đẻ của cậu ta đấy.” Kiều Bắc nói như đang đùa: “Cô làm mẹ chưa chắc đã là mẹ ruột, nhưng cậu ta thì chắc chắn là ba ruột đó.”
Thủy An Lạc muốn cười nhưng không cười nổi, bởi vì câu chuyện cười này chẳng có chút hài hước nào cả.
“Được rồi, đừng lo lắng nữa, cũng không phải là bệnh chết người gì.” Kiều Bắc vừa nói vừa vỗ vai Thủy An Lạc: “Tôi lại cảm thấy người cô cần quan tâm bây giờ là Sở Ninh Dực ấy. Đừng để cậu ta tái phát bệnh cũ, cô phải biết cậu ta là người có tiền sử bệnh tâm thần đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Chồng mắc bệnh tâm thần, con trai cũng mắc bệnh tâm thần.
Sao cô lại xui xẻo như thế hả.
“Nếu tôi ném hai người họ vào một chỗ thì sẽ thế nào?” Thủy An Lạc đột nhiên nói.
“Ầy...” Kiều Bắc hơi ngẩn ra, sắc mặt cực kỳ khó tả: “Tôi không đề nghị cô làm như vậy đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889978/chuong-1646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.