Điện thoại bàn một lần nữa vang lên, Bánh Bao Rau ôm gối chớp mắt nhìn, nửa ngày sau mới chậm rãi cầm lên.
“Bánh Bao Rau.” Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Cái miệng nhỏ của Bánh Bao Rau hơi bĩu ra, nước mắt rơi lã chã, “Hu hu... bụng của Bánh Bao Rau bị đau.”
Sở Ninh Dực lần đầu tiên nghe thấy con trai út khóc thê thảm như vậy, hơi sững ra rồi vội nói: “Bà nội đâu con?”
“Hu hu...”
Bánh Bao Rau quá hướng nội, có chuyện gì chỉ biết nói với mẹ, cho nên cho dù khó chịu, việc đầu tiên nhóc nghĩ đến cũng là gọi điện thoại cho mẹ nhóc.
Sở Ninh Dực vươn tay với lấy điện thoại của mình, gọi cho mẹ mình, còn phải an ủi Bánh Bao Rau.
“Đàn ông con trai không được khóc.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, nhưng cũng thấy xót con trai.
Nước mắt của Bánh Bao Rau vẫn rơi lã chã, tiếng khóc lại ngày càng nhỏ.
“Mẹ, Bánh Bao Rau ở dưới lầu, đang đau bụng, mẹ mau xuống xem xem.”
Sở Ninh Dực còn chưa nói hết lời, Hà Tiêu Nhiên đã vội vàng bật dậy chạy xuống. Cháu trai căn bản không hề gọi bà.
Lúc Hà Tiêu Nhiên đi xuống Bánh Bao Rau đã ngã lăn ra đất. Hà Tiêu Nhiên vội vàng bước qua bế cậu bé lên. Trong tay Bánh Bao Rau vẫn còn cầm điện thoại, liên mồm gọi mẹ.
“Con và Lạc Lạc xong việc thì nhanh chóng trở về một chuyến. Mẹ và ba đưa thằng bé đến viện trước đã.” Hà Tiêu Nhiên nói. Lúc này, Sở Mặc Bạch đã đi ra ngoài lấy xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889972/chuong-1640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.