Khuôn mặt nhỏ bé này, giống hệt như bức ảnh chụp Tiểu Bất Điểm trong di động của cô.
Tiểu Bất Điểm, thật sự giống ba con bé vô cùng.
“Đương nhiên, hồi còn nhỏ anh đi đâu cũng được người ta ngưỡng mộ. Cho đến khi anh gặp phải hai tên, một người mạnh hơn anh, một tên quái hơn anh kia.” Phong Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Kiều Nhã Nguyễn cười nhẹ thành tiếng, câu này thì đúng là sự thật.
Phong Phong thấy cô xem ảnh chụp lại đi tìm thứ khác.
Ảnh chụp được sắp xếp theo thời gian, hầu hết là ảnh một mình Phong Phong, chỉ có thêm đôi bàn tay đẹp đẽ kia ôm anh, không có ai khác.
Có điều vào lúc Phong Phong được sáu tháng, đôi bàn tay kia cũng không xuất hiện nữa.
Hẳn là từ lúc đó, Phong Phong đã được đưa đến thành phố A.
Những bức ảnh phía sau, có bức ảnh ghi lại những bước đi đầu tiên của anh, có cả bức ảnh anh yếu ớt ngã trên mặt đất khóc nhè. Kiều Nhã Nguyễn nhìn, thầm nghĩ, nếu như Tiểu Bất Điểm lớn bằng chừng này, có lẽ cũng sẽ mang dáng vẻ như vậy.
Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm của cô.
“Răng Mềm, mau qua đây.” Phong Phong đứng ngoài ban công gọi.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, đặt cuốn album lên giường, sau đó đứng dậy bước tới, không nhìn thấy, trang kế tiếp trong cuốn album đã bị gió thổi lên, để lộ ra bức ảnh chụp một người giống hệt Tiểu Nha Nha.
“Xem cái gì?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
Phong Phong kéo cô vào trong lòng, ngẩng đầu bảo cô nhìn lên trên: “Ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889960/chuong-1628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.