Kiều Nhã Nguyễn thả anh ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Không ngờ anh còn hít phải khí độc nữa, em thực sự đã đánh giá anh quá cao rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói, cầm một miếng dưa vàng đưa cho anh.
Phong Phong ngồi thẳng dậy, lườm cô một cái, sau đó mới nói: “Anh nói thật đấy.”
“Trúng gió thật à? Tuy rằng mẹ anh đối xử với anh không ra gì nhưng anh cũng không thể như thế được chứ?” Kiều Nhã Nguyễn nói, thấy anh không ăn liền nhét vào miệng mình.
Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, sau đó ấn cô dưới thân, đoạt lấy miếng dưa vàng trong miệng cô, “Cho anh.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tên này đang vênh váo gì thế?
Phong Phong nuốt miếng dưa vàng, lại hôn lên môi Kiều Nhã Nguyễn hai cái, “Lạ lắm, anh cứ nghĩ đến cô bé kia mãi, không sao dứt được.”
“Sao hả, rung động với một đứa bé con?” Tuy rằng, thỉnh thoảng cô cũng nhớ tới, nhưng đứa bé kia không phải con của cô, không phải là Tiểu Bất Điểm của cô.
Phong Phong tét một cái lên bờ mông nhỏ của cô, trầm giọng nói: “Ngứa đòn hả? Mau kết hôn đi, em cũng đâu còn trẻ nữa, mau sinh cho anh một đứa con gái, anh sẽ không phải nghĩ đến người khác nữa.”
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy anh nói vậy liền đẩy anh ra, “Anh cứ quay về nước M cưới công chúa của anh rồi sinh con gái đi.”
Phong Phong một tay kéo cô lại, vội dỗ: “Công chúa của ai hả, anh chỉ có một công chúa thôi, không phải là em à?”
“A...”
Kiều Nhã Nguyễn mới kêu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889957/chuong-1625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.