“Đúng rồi, nhắc tới ba Lạc, em còn nghĩ đến một việc.” Thủy An Lạc nói rồi đột nhiên ngồi dậy khỏi đùi của Sở Ninh Dực: “Đã lâu rồi không có tin tức của anh trai em! Sau vụ lần trước thì em chưa gặp lại anh ấy lần nào!”
“Gặp anh ta làm gì? Em cảm thấy anh ta hại em còn chưa đủ chắc?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng, nếu không phải vì Lạc Hiên thì Thủy An Lạc đâu cần phải đeo kính áp tròng cả đời để sống thế này.
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, việc mà cô ghét nhất mỗi này chính là sáng phải đeo kính áp tròng vào, tối lại phải tháo ra. Nếu có một ngày cô bị mù thì chắc chắn là do đeo kính áp tròng.
“Nói thì nói là vậy, nhưng mà anh ấy cũng từng giúp em mà, hơn nữa dù sao thì anh ấy cũng là anh trai của em.” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Không biết, anh không liên lạc với anh ta.” Sở Ninh Dực nói thật.
Thủy An Lạc thở dài: “Kỳ thực em cảm thấy giữa anh trai em với Cố Thanh Trần nhất định có vấn đề gì đó. Cố Thanh Trần cũng sắp ba mươi rồi, mẹ với dì của anh cũng suốt ngày thúc giục mà cô ấy đâu có vội vàng muốn kết hôn đâu? Chuyện em bảo anh hồi trước anh đã điều tra chưa?”
“Bận quá.” cho nên quên rồi.
Hầy...
Câu trả lời này thật là thẳng thắn.
“Cô ấy là em họ của anh đấy, sao anh chẳng quan tâm chút nào vậy?” Thủy An Lạc ghét bỏ.
“Em thì lại rất quan tâm đến anh của em.” Sở Ninh Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889952/chuong-1620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.