Hiện tại anh ta có nhắm mắt lại thì vẫn thấy hình ảnh của đứa ké kia.
Thân ảnh của cô bé cứ một mực quanh quẩn trong tâm trí của Phong Phong.
“Ba Đẹp Trai.” Tiểu Sư Niệm tự đẩy cửa ra ngó vào, sau đó nhỏ giọng gọi một tiếng.
Phong Phong ngồi dậy nhìn cô bé đứng ở cửa, ngoắc tay gọi bé bước vào.
Tiểu Sư Niệm lập tức ôm cái gối in hình hoạt hình của bé chạy vào, sau đó nhào lên giường: “Ba Đẹp Trai, ba con đã về chưa?”
Phong Phong nhìn cô nhóc đang rầu rĩ không vui liền vươn tay ra xoa xoa khuôn mặt của bé: “Con sao thế, đứa bé xấu xa kia lại bắt nạt con à?”
“Nó đâu bắt nạt được con! Là bà nội, bà nội dẫn rất nhiều cô đến muốn dắt Niệm Niệm về. Mấy cô đó Niệm Niệm chẳng thích chút nào hết!” Tiểu Sư Niệm tủi thân nói.
Đây là muốn tìm mẹ kế cho Tiểu Sư Niệm à.
Phong Phong ôm bé con nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho bé: “Không thích thì con không cần phải gặp họ. Chuyện tìm mẹ mới cho con là việc của ba con, không liên quan gì đến con cả.”
Chỉ cần người mà Sư Hạ Dương tìm không phải là Kiều Nhã Nguyễn thì chuyện này không có liên quan gì đến anh hết.
Tiểu Sư Niệm cảm thấy rất tủi thân, cực kỳ tủi thân, thế nhưng cô bé lại không dám nói với ba mình. Bởi vì bà nội của cô bé từng nói rằng, có chuyện gì xảy ra bé cũng không được nói với ba, nếu không ba sẽ bị phân tâm.
Phong Phong cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889944/chuong-1612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.