Kiều Nhã Nguyễn biết đến thôn Long Gia là do Thủy An Lạc đã từng nhắc đến, nhưng mà năm đó bọn họ cũng không tìm được.
Thì ra thôn Long Gia thật sự tồn tại.
Đứa bé này là chính là người của thôn Long Gia.
“Đi thôi, đây không phải là nơi chúng ta có thể tới, đừng vào.” Phong Phong nhìn theo bóng lưng dần biến mất của Tiểu Nha Nha, trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật đầu rồi men theo một đường khác xuống núi.
“Cô ơi, chú ơi...”
Lúc Phong Phong với Kiều Nhã Nguyễn vừa xoay người thì Tiểu Nha Nha lại chạy về. Bé con chạy rất nhanh cho nên lúc dừng lại trước mặt họ cô bé vẫn còn thở dốc. Sau đó cô bé đưa cái bọc nhỏ của mình giao cho hai người họ: “Cô chú đi xuống núi còn phải đi một đoạn nữa, cô chú cầm theo cái này đi ạ!”
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Nha Nha rồi đưa tay xoa đầu cô bé: “Cảm ơn con nhé, nhưng nếu cô với chú cầm đi rồi thì con phải làm sao bây giờ?”
“Ông nội có thể làm cái mới cho cháu, với cả cháu còn có rắn nhỏ Tể Nhi này nữa, là do Nha Nha nuôi đấy. Nó biết đường xuống núi nên cô với chú cứ đi theo nó là có thể xuống núi nhanh lắm!” Tiểu Nha Nha vừa nói vừa lấy một con rắn nhỏ đỏ rực trong túi ra, xem ra con rắn này tuổi không lớn lắm.
“Rắn chỉ đường?”
“Í... chú cũng biết ạ?” Tiểu Nha Nha hưng phấn nói.
“Chú từng nghe nói đến.” Phong Phong nói rồi cũng ngồi xổm xuống xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889933/chuong-1601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.