Tim Kiều Nhã Nguyễn đập thịch một cái, dường như chỗ sâu kín nhất trong trái tim cô bị người khác hung hăng chạm vào, cô đẩy Phong Phong ra rồi nghiêng ngả bước mấy bước một cách kích động.
“Bé ơi, con bao nhiêu tuổi rồi? Hai tuổi rưỡi sao?” Kiều Nhã Nguyễn kích động hỏi.
Bé con đó dường như là bị Kiều Nhã Nguyễn túm bả vai phát đau, cho nên chân mày hơi nhíu lại.
“Cô xin lỗi, cô xin lỗi.” Vừa thấy bé con cau mày, Kiều Nhã Nguyễn vội vàng buông tay ra rồi cẩn thận nắm lấy tay bé: “Con nói cho cô biết ông nội của con là ai được không?”
“Cháu ba tuổi rồi! Ông nội cháu là bác sĩ nổi tiếng nhất trong thôn đấy! Nhưng mà cháu hổng có biết ông nội tên là gì, ba cháu tên là A Bố Đa!” Bé giòn tan trả lời.
Ba tuổi, ông nội là thầy thuốc.
Vậy ra đây không phải là Tiểu Bất Điểm của cô rồi.
Kiều Nhã Nguyễn tự giễu, cười một tiếng, đây sao có thể là Tiểu Bất Điểm của cô chứ, chính mắt cô đã trông thấy trận hỏa hoạn kia đó thôi?
“Cô sao thế ạ?” Tiểu Nha Nha chớp chớp mắt nhìn, ánh mắt lại không tự chủ mà hướng về con chim quay kia, cái miệng nhỏ khẽ mím lại.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu cố gắng nuốt xuống nước mắt đang dâng lên, một lát sau cô mới ngẩng đầu, nói: “Cô không sao cả, con đói rồi hả? Cô cho con ăn trái cây được không, một lát nữa thì chim quay mới ăn được.”
Tiểu Nha Nha nghiêm túc gật đầu rồi xoa xoa cái bụng nhỏ của mình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889931/chuong-1599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.