Mân Hinh trợn trắng mắt, định làm gì anh không biết chắc? Trốn tránh cũng không ngăn được thú tính của anh.
“Dạo này anh uống thuốc đúng không?”
“Điều đó chỉ có thể chứng tỏ chồng em yêu em sâu đậm.” An Phong Dương tiếp tục mặt dày mày dạn nói, khiến Mân Hinh hận không thể tát cho anh một cái.
“Anh không cảm thấy bây giờ đang là lúc nước sôi lửa bỏng à?” Mân Hinh vươn tay giữ lấy mặt của anh, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.
An Phong Dương nghiêm túc gật đầu, “Đúng rồi, cho nên chúng ta bây giờ phải tận hưởng lạc thú trước mắt đã.”
Mân Hinh không kịp ngăn cản, An Phong Dương đã tập kích chiếm hữu lấy bờ môi của cô, dùng hành động cho thấy cái gì gọi là tận hưởng lạc thú trước mắt.
***
Mùa thu ở núi Châu thật ra là mùa có nhiều côn trùng xuất hiện nhất.
Triệu Phi Phi vẫn cẩn thận chú ý xung quanh còn muốn tránh cơn mưa to. May mà rừng cây rậm rạp, mưa to có tầm tã đến thế nào thì rơi xuống dưới cũng biến thành mưa nhỏ.
“Đệch, đám người đó có bệnh à, cứ phải chọn cái chỗ người không thể đứng như thế này mà phạm tội.” Triệu Phi Phi nhỏ giọng lầm bầm.
“Được rồi, im lặng đi, không ở nơi này chẳng lẽ làm trước công chúng à?” Kiều Nhã Nguyễn nói, tiếp tục kiểm tra súng ống trong tay mình.
“Nghe nói nơi này có một loại rắn, thấy ánh sáng liền cắn người, một giây sẽ lấy mạng người ta, có thật thế không?” Triệu Phi Phi trong lúc chờ đợi thực sự buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889920/chuong-1588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.