Bánh Bao Rau chạy vào phòng khách thấy em gái đang khóc lớn thì không nhịn được mà vươn tay gãi gãi đầu mình, hình như nhóc làm em gái bị sợ rồi.
Tất nhiên Thủy An Lạc cũng biết, chuyện này giống như không bao giờ được phép nói với trẻ con rằng mẹ chúng không cần chúng, bởi vì những đứa bé ngây ngô sẽ nghĩ rằng đó là thật, sẽ sợ hãi.
Bánh Bao Đậu vẫn không khóc nói không vào ổ sâu, da của nhóc sẽ bị sâu ăn hết.
Thủy An Lạc dở khóc dở cười muốn bế con gái vào lòng thì bé con lại giùng giằng muốn quay lại lòng ba mình, cứ gào khóc kêu là mẹ sẽ quăng bé vào ổ sâu.
Sở Ninh Dực ôm con gái rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng bé: “Mẹ con trêu con thôi mà.”
Bánh Bao Đậu rúc vào lòng ba mình, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Thủy An Lạc, như đang muốn hỏi: Mẹ đang nói thật hay đùa thế?
Bánh Bao Rau cầm lấy tay em gái mình, cái miệng nhỏ mím chặt, nhóc sẽ không để em gái bị ném vào ổ sâu đâu.
Tiểu Bảo Bối leo lên sofa rồi lau nước mắt cho em gái: “Em gái ngốc, làm sao mẹ có thể quăng em vào ổ sâu được chứ?”
“Nhưng mẹ nói thế mà.” Bánh Bao Đậu gân cổ cãi.
Ở cái tuổi này của bọn trẻ thì chúng không hiểu như thế nào là đùa hết.
Tiểu Bảo Bối nhìn em trai mình một cách bất đắc dĩ, quả nhiên là em trai không nói chuyện còn tốt, vừa nói thì chắc chắn dẫn đến chuyện gia đình đại chiến luôn.
Thủy An Lạc bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889901/chuong-1569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.