Đùa chắc!
Phong Phong đầu hàng: “Em ngủ đi, anh đi tắm nước lạnh vậy.”
Haiz, nghe anh ta nói đáng thương ghê.
Sau này nhất định anh ta phải giữ vững lập trường, không thể bị cô gái kia dụ dỗ mới được.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Kiều Nhã Nguyễn nhếch miệng cười, tên này quả nhiên thay đổi nhiều thật, nếu là trước đây, e là đã sớm đập cửa xông vào rồi.
“Phong Phong, anh không biết lúc đó tôi phải làm thế nào để có thể chống đỡ được đâu, thế nên, nếu để anh sống tốt, tôi sẽ không thoải mái.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói, dưới lớp áo, bụng cô có một vết sẹo mổ mơ hồ ẩn hiện trên đó, gần như không còn nhìn rõ được nữa.
Phong Phong quyết định quay về phòng tắm nước lạnh, nhưng trong đầu vẫn là hình ảnh quá mức xuân diễm kia, khiến anh ta phải ở trong nhà tắm mãi mới ra ngoài được.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh ta nằm vật ra giường, nhìn ngón tay thon dài của mình, không khỏi nhíu mày.
Cô ấy đi làm lính nhất định là phải chịu không ít khổ sở, vừa rồi hình như anh ta có sờ thấy sẹo trên người cô.
Phong Phong nghĩ một hồi rồi đứng dậy, sau đó mở cửa ra ngoài, đi tới phòng ngủ chính nhưng không gõ cửa, mà ngồi phệt luôn xuống đất.
Cô ở trong đó, người mà anh ta đã đợi ba năm mới trở về.
Đêm nay, cô ngủ rất ngon trong phòng, anh ta ở ngoài cửa, cũng vậy.
Kiều Nhã Nguyễn hiếm lắm mới có dịp được ngủ một mạch tới hơn mười giờ mới dậy. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889882/chuong-1550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.