“Buổi trưa, Ba Đẹp Trai dẫn con đi ăn đồ ăn ngon nhé.” Phong Phong ôm cô bé ra khỏi phòng chiếu.
Tiểu Sư Niệm hơi nghiêng đầu, nhìn George đang chờ bên ngoài, “Ba Đẹp Trai, chúng ta đi về nhà ăn đi, nếu không lại phải làm phiền chú này.”
George: “...”
Quái, sao lại thấy chột dạ thế nhỉ?
Phong Phong thản nhiên liếc George một cái, giống như đang nói: Xem đi, còn không bằng một đứa trẻ con người ta?
“Không sao đâu, dù sao cả thành phố đều biết cháu là con gái riêng của Ba Đẹp Trai cháu rồi, chúng ta cứ thoải mái đi ăn cơm thôi.” George cắn răng nói, đâu phải anh muốn thế chứ.
“Yeah, con muốn ăn hải sản.” Tiểu Sư Niệm vung bàn tay nhỏ bé của mình lên, vui vẻ đề nghị.
George bỗng cảm thấy, quyết định này của mình có lẽ là chính xác.
Phong Phong rất chiều chuộng đứa bé này, dù cho đây là con của tình địch anh ta đi chăng nữa.
Điểm này, nằm ngoài dự kiến của George.
Phong Phong chơi cả ngày với Tiểu Sư Niệm, chưa hề thốt lên một câu phiền muộn nào. Cuối cùng Tiểu Sư Niệm ngủ ở trong lòng anh ta, được anh ta ôm bế về.
Trước khi bước vào nhà, George vẫn yên lặng suốt dọc đường đột nhiên nói: “Phong Phong, cậu biết đây là con ai chứ?”
“George, ba năm nay, tôi không có giây phút nào không kỳ vọng. Có lẽ, tôi đã được làm cha, thế nhưng khi kỳ vọng trở nên trống rỗng, loại cảm giác này, rất tồi tệ.” Phong Phong nói xong, liền xoay người bước vào nhà.
Kiều Trì hơi dừng lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889846/chuong-1514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.