Lúc Phong Phong xoay người định đi, lại bị Sư Hạ Dương gọi lại.
Phong Phong quay đầu lại, sắc mặt chẳng tốt lành gì.
“Tôi và Nhã Nguyễn đều phải tham gia đợt tập diễn, kéo dài hai tháng. Hai tháng này có thể làm phiền anh chăm sóc con gái tôi được không?” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Bảo anh giúp chăm sóc con gái?
Con gái của Kiều Nhã Nguyễn và kẻ khác?
Thấy anh giống kẻ không dưng tự đi ngược đãi bản thân lắm à?
Tiểu Sư Niệm chớp chớp đôi mắt to của mình, trước đây ba đều giao bé cho chú cảnh vệ cơ mà, hôm nay sao lại giao bé cho chú lạ lạ này nhỉ.
“Đại úy Sư đang khoe khoang đấy à?” Phong Phong lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ mong anh có thể giúp tôi chăm sóc con gái thôi, hai tháng thôi là được rồi.” Sư Hạ Dương lại mở lời.
“Chú ơi cháu dễ nuôi lắm, cháu sẽ tự mình mặc quần áo, ăn và tắm. Chú chỉ cần cho cháu một chỗ để ở là được rồi.” Tiểu Sư Niệm nhanh nhảu nói.
Từ nhỏ đã lớn lên ở quân doanh, hơn nữa lúc ở bên cạnh ba, bé cũng đã sớm học được cách tự lập.
Phong Phong nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn kia, lại không thể thốt ra câu từ chối.
Bé con này rất giống Sư Hạ Dương, không có điểm nào giống Kiều Nhã Nguyễn cả.
“Làm phiền anh rồi.” Sư Hạ Dương buông con gái xuống.
Tiểu Sư Niệm vung bàn tay nhỏ xíu chào ba mình, lại chạy tới bên cạnh Phong Phong, “Cháu chào chú, cháu là Sư Niệm, Sư trong sư phụ, Niệm trong tưởng niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889838/chuong-1506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.