Sở Ninh Dực xoa đầu con trai, chung quy vẫn có những chuyện thằng bé còn chưa hiểu được.
Sau hôm đó, Kiều Nhã Nguyễn không đến bệnh viện nữa.
Cho đến tận trước hôm quân diễn một ngày, Đội trưởng mới báo cho cô biết Phong Phong đã xuất viện, chuyện này coi như đã xong, cô có thể tham gia quân diễn được rồi.
Trước khi đợt diễn tập quân sự diễn ra, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị trang bị, Kiều Nhã Nguyễn lại bị gọi ra ngoài.
“Tìm tôi?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn chiến sĩ cảnh vệ trẻ đứng ngoài cửa, nhíu mày nói.
“Phải, Thiếu tá Kiều mau ra xem xem.” Đồng chí cảnh vệ trẻ nói xong, rồi lại nhanh chóng chạy về.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, lúc này ai lại đến tìm cô nhỉ?
Cô đã gọi điện thoại báo với Thủy An Lạc chuyện cô phải tham gia diễn tập, cho nên chắc chắn không phải Thủy An Lạc, ba mẹ thì lại càng không thể nào.
Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ lòe loẹt kia liền biết là ai. Kiều Nhã Nguyễn không chút nghĩ ngợi xoay người lại.
Phong Phong bước nhanh lên mấy bước, kéo cô lại, “Răng Mềm, chúng ta nói chuyện tử tế đã.” Anh ta lẳng lặng kéo Kiều Nhã Nguyễn đi về phía xe của mình.
Xe anh ta tự lái.
Kiều Nhã Nguyễn khựng lại một chút, giống như đang đè nén thứ gì đó.
“Ảnh đế quả nhiên là Ảnh đế, mới thế đã không sợ chết, dám tự lái xe rồi. “ Kiều Nhã Nguyễn nói với giọng châm biếm.
“Nếu em thích thì em cứ nói như vậy đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889836/chuong-1504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.