Tên này, đúng là yêu nghiệt thật sự.
Sở Ninh Dực bước vào, mặc một bộ vest màu đen, hẳn là vừa mới từ công ty qua.
“Sở Đại?” Phong Phong nhíu mày thốt lên.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Cô hiểu ý anh, đặt quyển sách trong tay xuống rồi đứng dậy, “Sở tổng, bọn tôi về trước nhé.”
“Về cái gì mà về, tôi cho em về à?” Phong Phong vội nói, hôm nay anh ta còn chưa tìm được cách để trêu chọc cô đâu.
Kiều Nhã Nguyễn lườm một cái, Phong Phong cũng chẳng sợ.
“Nhã Nguyễn không phải đi, không có chuyện gì quan trọng đâu.” Sở Ninh Dực nói, “Về chuyện Oscar, bởi vì sự vắng mặt của cậu nên thứ bậc đã bị hủy bỏ, công ty sẽ phải giải thích với bên đầu tư về chuyện này.”
Phong Phong nhíu mày: “Chỉ là một giải Oscar thôi mà.”
Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nhớ đến Thủy An Lạc từng kể với cô Phong Phong sẽ tham gia lễ trao giải Oscar, nhưng vì chuyện tai nạn xe cộ nên mới bị lỡ mất.
Oscar là giấc mộng của bao nhiêu con người làm điện ảnh, anh ta lại có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Tôi không quan tâm cậu thấy thế nào, chuyện này buộc phải có một lời giải thích với bên tổ chức.” Sở Ninh Dực nói.
“Sở Đại, chuyện này cậu giải quyết được mà?” Phong Phong ngẩng đầu, cười một cách tao nhã.
Sở Ninh Dực thản nhiên nhìn anh ta, “Đừng có quá đà... không ai đi giải quyết cho cậu được đâu.”
“Sở Đại, cậu đến chỉ để nói chuyện này thôi à?” Phong Phong đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889834/chuong-1502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.