Chương trước
Chương sau
Ông không thể, vì ông còn quốc gia này.
Vì bất cứ lúc nào ông cũng có thể hoàn toàn biến mất.
Long Man Ngân hít thở sâu, đây cũng là lý do cơ bản nhất mà sau khi bà chọn Lạc Vân, ông liền chọn buông tay.
Bà không thể bì được với quốc gia. Bà cũng không muốn đi so với một quốc gia làm gì nữa cả.
“Đúng là anh ấy tốt hơn anh, ít nhất điều đầu tiên mà anh ấy nghĩ tới luôn là em.” Long Man Ngân trào phúng nói, “Nhưng tại sao anh lại không thể yêu bản thân mình hơn một chút chứ?”
Thủy Mặc Vân hơi nheo mắt lại, đặt tay lên vai bà, “Man Ngân, anh đã nhìn rõ hết mọi điều rồi, thế nên ông trời đã định là anh sẽ không thể để tâm tới em và con gái được. Anh mong em sẽ được hạnh phúc, em có hiểu không?”
Ông trời đã định sẵn họ có duyên mà không có phận, ngay từ khi ông tự mình đưa bà đi cũng chưa từng nghĩ tới ngày sẽ tìm bà trở về.
Vì có một người đàn ông có thể đối xử với bà tốt hơn vẫn luôn chờ đợi bà.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh rất ổn, vào trong đi. Lạc Vân vẫn đang đợi em kìa.” Thủy Mặc Vân nói xong liền quay người đi vào.
“Choang...”
Bên trong bỗng có tiếng rơi vỡ vang lên.
Thủy Mặc Vân và Long Man Ngân đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào trong.
Rượu, đã được chúc tới chỗ của Viên Giai Di.
Dưới đất, ly rượu của Viên Giai Di vỡ vụn.
Rượu bị hắt lên tà váy của Thủy An Lạc, tạo ra một màu đỏ đậm như máu.
Thủy An Lạc hơi cúi nhìn tà váy của mình, rồi lại nhìn chiếc ly đã vỡ dưới đất.
“Viên Giai Di, cô làm gì thế hả?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.
Viên Giai Di ngẩng lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào bọn họ: “Không làm gì cả, các người mời tôi tới đây, không phải để tôi thấy các người tình cảm với nhau đến thế nào sao?”
Viên Giai Di vừa dứt lời, tiếng bàn tán xung quanh lại vang lên.
“Hình như đây là bạn gái cũ của Sở Ninh Dực thì phải, hình như còn là một người mẫu nổi tiếng nữa thì phải.”
“Không phải nói đã gãy chân rồi sao? Tôi thấy vẫn nguyên lành mà.”
“Để người yêu cũ tới dự hôn lễ đúng là loạn nhất rồi.”
...
Thủy An Lạc nhìn ly rượu đã vỡ tan tành kia, lại ngẩng lên nhìn Viên Giai Di: “Cô Viên, chuyện quá khứ đã là quá khứ, dù là quãng thời gian trước đây của cô với anh ấy thì cũng chỉ là quá khứ mà thôi.”
“Thủy An Lạc, cô không cần vờ làm người tốt ở đây, cô là người thế nào thế nào chẳng lẽ cô không tự biết sao?” Viên Giai Di tức giận nói.
Thủy An Lạc nhìn người phụ nữ bỗng đứng phắt dậy, hai hàng lông mày nhíu lại: “Cô có biết tại sao Sở Ninh Dực không thích cô không? Chính là vì tính cách của cô đấy.”
“Thế nên giờ cô đang ở đây để khoe khoang đấy hả?” Viên Giai Di từ từ tiến sát lại Thủy An Lạc, cũng chẳng màng việc mình đã giẫm lên miếng vỡ của ly rượu nữa.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lùi lại phái sau, tức giận quát: “An Tam, đuổi cô ta ra ngoài.”
An Phong Dương lúc này vừa mới ngồi xuống, lại bị gọi dậy.
“Muốn đuổi tôi đi, thì đừng có vì muốn khoe khoang thắng lợi của mình mà mời tôi tới đây.” Viên Giai Di nói rồi liền móc chiếc điều khiển từ xa từ trong túi xách của mình ra, “Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc, nếu các người đã mời tôi tới đây, tôi cũng đâu thể không mang quà tới được, phải không nào?”
Cô ta vừa dứt lời, Thủy An Lạc liền ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực.
Nhưng Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra khá điềm tĩnh: “Cô có ý gì?”
“Tôi có ý gì chẳng lẽ anh không biết?” Viên Giai Di nghiến răng nói, trong giọng nói này xen lẫn cả hận ý cùng trào phúng, câu này chẳng phải là câu mà bọn họ bắt cô ta phải nói đấy sao?
Trong cuộc chiến này, ngay từ đầu đã là cuộc chiến của Sở Ninh Dực và Long Nhược Sơ, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một con cờ mà thôi.
Khác ở chỗ, cô ta là con cờ của ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.