Chương trước
Chương sau
Sở Ninh Dực phất tay một cái lên đầu cô: “Buổi tối nếu em không buồn ngủ thì đi cùng.”
“Ây da.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói rồi nhìn anh đứng dậy: “Cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt đấy! Kể cả trước đây cô ta có chạy được thì bây giờ vẫn bị bắt thôi.”
Sở Ninh Dực kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, dẫn em đi ăn.”
“Em muốn ăn bún cay.”
“Anh thấy em muốn ăn tát.”
“Vợ người ta mang thai đều được cưng chiều hết!”
“Vậy nên đó mới là vợ người ta.”
“...”
Thủy An Lạc đu trên cánh tay của Sở Ninh Dực vừa đấu miệng với anh vừa đi ra ngoài, tuy rằng cô chưa bao giờ thắng nổi.
*
Ban đêm yên tĩnh, ngay cả con chó hoang trên đường cũng không thèm sủa.
An Phong Dương nghịch khẩu súng lục trong tay nhìn cái xe đang tiến lại gần.
Ánh đèn mờ ảo, Thủy An Lạc ngồi trong xe nhìn người đứng bên ngoài.
“Anh Xinh Trai đứng như vậy thật là đẹp quá đi.” Thủy An Lạc hất cằm nói.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Em có chắc đó không phải là khí phách không?”
“Khí phách đâu ra, anh nhìn cái mặt anh ấy còn đẹp hơn cả mặt em nữa kìa, rõ ràng là xinh đẹp mà!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Quả thực An Phong Dương không phải đẹp kiểu đàn ông mà là xinh đẹp.
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh bị bắt nạt từ nhỏ. Lúc đó đều nhờ Sở Ninh Dực bảo vệ cho nên cái cặp đôi Thái tử x Vương gia mới có từ lâu lắc như thế.
Thế nên xét trên một mức độ nào đó thì An Phong Dương rất ỷ lại vào Sở Ninh Dực. Cuộc đời anh cũng gần như giống y hệt với Sở Ninh Dực, thế nên anh cũng sẽ vì Sở Ninh Dực mà lên núi đao, xuống biển lửa.
“Cái mặt đó của anh ấy ở trong quân đội thật sự không bị bắt nạt hả?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, thế nhưng lại bị ánh đèn trước mặt làm chói mắt.
“Đến rồi.” Sở Ninh Dực khẽ cong môi, ý bảo Thủy An Lạc xuống xe.
Sở Ninh Dực cũng theo Thủy An Lạc bước xuống nhưng không bước về phía An Phong Dương mà đi về hướng ngược lại.
Chiếc xe ngừng lại, An Phong Dương vẫn xoay xoay khẩu súng lục trong tay mình.
“Ai đấy?” Tài xế xuống xe rồi lớn tiếng nói.
Bàn tay đang xoay súng của An Phong Dương dừng lại, sau đó anh thẳng tay nổ súng về phía người kia. Nòng súng được gắn ống giảm thanh cho nên chỉ lóe lên một tia sáng, và người tài xế đã ngã xuống.
Khóe miệng An Phong Dương khẽ cong lên kéo theo vài phần tà mị. Anh chậm rãi bước tới rồi khom lưng nhìn người trong xe: “Cô Viên, xin mời.”
Người ngồi trong xe ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ ảo khiến người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt thật của cô ta.
“Hóa ra là tổng giám đốc An. Sao thế? Chuyện lớn như bắt tôi thế này đáng ra phải để anh ấy đích thân làm mới đúng chứ?” Người trong xe lên tiếng, thanh âm khàn khàn.
“Giết gà thì cần gì phải dùng dao mổ trâu, cô nói có đúng không?” An Phong Dương tao nhã nói rồi tựa người vào hông xe: “Viên Giai Di ơi là Viên Giai Di, cô thật sự chẳng thừa hưởng được một phần trăm gen nào của thầy cả. Cô nói xem sao cô lại biến thành cái bộ dạng này chứ?”
“Vậy sao?” Người trong xe lại nói, giọng nói đã nhuốm chút trào phúng.
Thang máy dừng ở tầng mười bảy, bên ngoài chỉ có một mảnh tối tăm, nơi đây đã bị người ta cắt đứt nguồn điện rồi.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đi ra ngoài, đến trước cánh cửa nhà Viên Giai Di thì dứt khoát cầm chìa khóa mở cửa.
“Lại còn có chìa khóa nhà người ta cơ đấy.” Thủy An Lạc nhỏ giọng hừ một tiếng rồi bị Sở Ninh Dực đánh một cái vào gáy.
“Két...”
Cửa nhà bị mở ra, bên trong vẫn là một mảng tối tăm.
“Két...”
Cánh cửa nhà lại được khép lại. Thủy An Lạc vẫn cẩn thận nhìn bốn phía, thế nhưng đột nhiên cô bị Sở Ninh Dực đẩy ra, đến khi cô đứng vững lại được thì trong bóng tối đã có hai người đang lao vào đánh nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.