Chương trước
Chương sau
Thủy An Lạc hơi sững sờ, sắc mặt anh như ngọc, khóe miệng hơi nhướng lên đầy quyến rũ, khiến cô không tự chủ được mà bị thu hút.
Xuống núi đương nhiên nhanh hơn là lên núi, nhưng rõ ràng Long Nhược Sơ đã tăng cường phòng bị Sở Ninh Dực hơn rất nhiều.
Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn đám cây Long Lân ngày một xa, vẫn chưa từ bỏ, mở miệng hỏi: “Sau này chúng ta có thể tìm đến đây nữa được không?”
“Đường núi hay thay đổi, con đường em vừa trở về chưa chắc đã là đường em đi lên đâu. Cho nên đấy là lý do mà người dưới chân núi đều nuôi rắn dẫn đường đấy.” Sở Ninh Dực thấp giọng giải thích.
Thủy An Lạc run rẩy gật đầu, đáng tiếc không thể chụp ảnh về cho thầy xem, cô đã gặp được cây Long Lân rồi.
“Kỳ thực bây giờ công nghệ phát triển như vậy, hoàn toàn có thể dùng máy tự động để hái mà.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, bởi vì quá lạnh nên hàm răng cô liên tục va vào nhau.
Sở Ninh Dực tiếp tục siết chặt hai tay, gần như khảm cô vào ngực mình.
“Có lẽ vậy.” Sở Ninh Dực nói, không hề phủ nhận cách nói của cô.
“Anh nói xem, vì sao bọn họ đều nghe lời Long Nhược Sơ như vậy?”
Thủy An Lạc lại lên tiếng. Cô sợ nếu ngậm miệng lại rất lạnh, lạnh đến mức cô cảm giác như sắp bị đông chết đến nơi vậy.
“Không biết, có thể Long gia thật sự có bí mật gì đó mà người khác không biết.” Ví dụ như, những người trung thành bên cạnh bà ta.
Trên thế giới này, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rõ, đôi khi, để lại một hai điều bí ẩn trái lại cũng tốt.
“Chân anh có ổn không thế?” Thủy An Lạc không yên lòng mở miệng hỏi.
“Không sao, phía trước chính là chỗ chúng ta vừa xuống xe lúc nãy. Bên dưới lùm cây ngay trước mặt cách đó không xa là sườn dốc. Chúng ta sẽ lăn xuống từ bên kia, có thể tạm thời tránh thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.” Sở Ninh Dực hạ giọng ghé bên tai Thủy An Lạc nói.
“Làm sao anh biết?” Thủy An Lạc chớp mắt, tò mò mở miệng hỏi.
Sở Ninh Dực cắn vào lỗ tai Thủy An Lạc, sau đó mới mở miệng nói, “Bởi vì em không biết.”
Ặc...
Trả lời cái kiểu gì vậy hả?
Anh Sở, anh đang khinh bỉ chỉ số thông minh của em đấy à?
Thủy An Lạc cúi đầu thầm nghĩ. Em còn có chỉ số thông minh để cho anh khinh bỉ, thật đúng là không dễ dàng gì.
“Ai da...”
Thủy An Lạc đi mãi đi mãi, đột nhiên hét lên một tiếng, khiến Long Nhược Sơ đi trước quay đầu nhìn lại.
“Làm sao thế?” Long Nhược Sơ nhíu mày hỏi.
“Đường kiểu gì vậy, ngã chết tôi rồi.” Thủy An Lạc nói, khom lưng đỡ lấy cổ chân mình.
Ở đây đường núi gồ ghề, người chưa từng leo núi như Thủy An Lạc đau chân cũng là bình thường.
“Sắp đến rồi, kiên trì một chút.”
Thủy An Lạc đỡ lấy cánh tay Sở Ninh Dực ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, ngang ngược nói: “Đau muốn chết, kiên trì thế nào được?”
Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực chiều đến vô pháp vô thiên, cả thành phố A đều biết chuyện này.
Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi xổm xuống nắn lại cổ chân Thủy An Lạc.
Long Nhược Sơ đứng đằng sau nhìn Sở Ninh Dực, có điều lúc nhìn đôi bàn tay vẫn đang bắt chéo lại của anh, mắt hơi nheo lại, dường như là đang suy tư điều gì đó.
“Nếu xuống núi thì không vội làm gì, chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi một lát đi.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói, còn cẩn thận hỏi Thủy An Lạc có đau hay không.
Long Nhược Sơ bỗng nhiên phát hiện, đoạn đường này, tuy rằng Sở Ninh Dực là tù nhân, thế nhưng phần lớn thời gian, bọn họ đi thế nào cũng do Sở Ninh Dực quyết định.
Trong lúc bất tri bất giác, bà ta lại bị Sở Ninh Dực dắt mũi.
Long Nhược Sơ kinh hãi trong lòng, đi tới đặt tay lên vai anh, muốn nhìn xem hai tay của anh có còn bị còng hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.