Chương trước
Chương sau
Người kia cười gượng, mấy người ở đây đều là phần tử tri thức, tự dưng hỏi câu này, người ta nổi giận cũng là đúng thôi.
“Xin lỗi tôi thô lỗ quá, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tra ra nguyên nhân gây cháy.” Người kia vội cúi đầu xin lỗi.
***
Ngọn lửa lớn được dập tắt, may mà dưới dất có nước nên cũng không có nhiều đồ bị cháy.
Sau khi lực lượng cứu hỏa rời đi, Sở Ninh Dực liền hất tay An Phong Dương đang gác trên vai anh ra, đi thẳng vào nhà An Phong Dương.
Ngay từ lúc Sở Ninh Dực gọi Hắc Long, Thủy An Lạc đã biết là anh về rồi, nhưng cô vẫn cố nhịn không ra ngoài. Lúc này vừa thấy anh bước vào, cô lập tức nhào tới.
Sở Ninh Dực ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm: “Không sao, không sao nữa rồi.”
“Em sợ chết khiếp đi được.” Thủy An Lạc ôm chặt Sở Ninh Dực, giọng nói run lên.
“Xin lỗi, anh xin lỗi, đáng ra anh không nên để em ở nhà một mình như thế.” Sở Ninh Dực vỗ về cô.
An Phong Dương cúi đầu nhìn kẻ điên đang nằm dưới đất kia, đoán chừng chắc không cứu được nữa rồi.
Lúc này Mân Hinh đang xem tin tức, tin nhà Sở Ninh Dực bị cháy, Thủy An Lạc biến mất bị truyền ra, may mà không thả kẻ phóng hỏa này đi, nếu không mọi người sẽ tin Thủy An Lạc là ác long thật mất.
“Giờ phải làm sao đây?” Mân Hinh hỏi.
Sở Ninh Dực vỗ về sau lưng Thủy An Lạc, rồi đưa cô ngồi xuống, “Tìm được định vị của bài viết đầu tiên không, tôi nghĩ bài viết này chắc đã được chuẩn bị sẵn từ trước rồi.”
An Phong Dương cảm thấy kẻ phóng hỏa kia cũng chẳng còn giá trị gì nữa liền đứng dậy, “Không sai, tuồn ra nhanh như thế chắc chắn là do bọn chúng đã dự tính sẵn rồi. Nếu Lạc Lạc có nhà trong khoảng thời gian đó, không bị thiêu chết thì cũng sẽ bị ngạt chết, còn nếu như Lạc Lạc không ở nhà, thì bọn chúng có thể nói con bé là yêu nghiệt.”
Mân Hinh gật đầu, “Bất kể kết quả có thế nào, bọn chúng cũng không thiệt.” Mân Hinh nói rồi bắt đầu tìm định vị của người đăng bài viết kia.
Thủy An Lạc tựa trong lòng Sở Ninh Dực, giọng khàn khàn: “Kết quả thứ hai là điều mà bà ngoại em muốn. Bà khăng khăng muốn bức em rời khỏi thành phố A, chỉ có thể về bên cạnh bà ấy. Nhưng bà không ngờ được rằng Sở Ninh Dực lại tin em.”
“Chắc bà ta đang nghi ngờ trí thông minh của anh.” Sở Ninh Dực bất mãn nói.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, khẽ lắc đầu: “Không phải, em vẫn cứ thắc mắc chuyện này, sao bà ngoại lại tin chắc rằng anh cũng tin chuyện ác long mà bỏ rơi em chứ?”
Hỏi hay lắm!
Nhưng không ai trả lời được cả.
Sở Ninh Dực ôm cô vào lòng, “Đừng nghĩ nữa.”
“Tìm được rồi.” Mân Hinh nói rồi khoanh vùng lại cho bọn họ xem.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, Thủy An Lạc liếc một cái, không biết đây là nơi nào.
Sở Ninh Dực cau mày, anh biết nơi này, nhưng không phải nó đã đổi chủ từ lâu rồi sao.
“Mân Hinh, điều tra hộ tôi xem chủ nhà đó là ai.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Mân Hinh gật đầu, xâm nhập vào công ty bất động sản để tìm bản sao lưu điện tử giấy tờ bất động sản của căn nhà kia.
Thủy An Lạc vẫn chớp mắt nhìn, hacker đúng là ngầu nhất quả đất mà.
Mân Hinh tìm được tài liệu của căn nhà kia, nhưng cái tên trên đó lại khiến bọn họ đều khiếp sợ.
“Lâm Thiến Thần?” Thủy An Lạc không tin nổi mà thốt lên, không phải cô ta chết từ lâu rồi sao?
Kể cả là Lan Hinh cô cũng không thấy lạ, nhưng sao lại là cái tên này?
An Phong Dương cau mày: “Đúng là gặp ma rồi.”
Sở Ninh Dực xoa xoa cằm rồi lại nhìn cái tên trên đó, chắc chắn là ba chữ Lâm Thiến Thần, nhưng số chứng minh thư nhân dân thì không đúng, nên người kia chắc chỉ là cùng tên thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.