Chương trước
Chương sau
Mân Hinh lo lắng nhìn lên đầu cô, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Bị người ta ném đấy, may mà không có trứng thối hay rau củ gì đấy.” Thủy An lạc bĩu môi, “Chị dâu, em đưa con về ngủ trưa đã nhé.”
“Ừ, em để ý một chút, có gì thì gọi chị ngay nhé.” Mân Hinh không yên tâm nói.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối về, vừa về đến nhà liền đặt cu cậu lên giường. Hắc Long ngoan ngoãn nằm dưới sàn, nhưng tai vẫn nghe ngóng, như thể đang lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Tiểu Bảo Bối chìa cái môi sờ lên trán đã dán băng urgo của mẹ khẽ nói: “Sao? Sao?”
Tiểu Bảo Bối lo lắng lắm, vì bị thương sẽ rất đau.
“Mẹ không sao, không cẩn thận bị va phải thôi. Con ngoan ngoãn ngủ đi nhé.” Thủy An Lạc nói xong liền vỗ lên người nhóc.
Tiểu Bảo Bối vẫn lo lắm. Không biết con sâu ngủ chạy đâu mất rồi, nên mắt nhóc cứ chớp lấy chớp để, mãi mới ngủ thiếp đi được.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Hắc Long bên cạnh giường, “Hắc Long, mày cũng ngủ một lát đi, không sao đâu.”
Hắc Long sủa lên hai tiếng rồi cũng nhắm mắt lại.
Thủy An Lạc nhìn con trai, vẫn nghĩ về chuyện kia. Cuối cùng cô lấy miếng ngọc đeo trên cổ ra, con rồng tím lúc này trông sinh động hơn hẳn lúc trước.
Thủy An Lạc lắc lắc sợ dây ngọc, thấp giọng nói: “Mày hại tao thảm hại rồi đấy biết không hả?”
Tiếc là rồng tím không trả lời lại cô được, nhưng vẫn chạy trong miếng ngọc.
“Đợi ba về là mọi chuyện có thể giải quyết được rồi không phải sao. Không thể để ba lo lắng được.” Thủy An Lạc thỏ thẻ, rồi lại đeo miếng ngọc lên, sau đó cũng nằm ra bên cạnh Tiểu Bảo Bối, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ, cửa phòng tắm từ từ bị mở ra, Hắc Long tỉnh phắt dậy nhìn về phía nhà tắm, nhưng khi trông thấy người nó cũng không phòng bị gì nữa cả.
Nó biết Lạc Liên, thế nên mới xem anh như một người bạn của mình.
Lạc Hiên đi tới bên giường, nhìn hai mẹ con đang ngủ, trên trán cô còn dám băng urgo, chân vẫn còn hằn lên vết xanh tím vì bị đập phải.
Có thể thấy sáng nay cô đã trải qua chuyện gì.
[”Lạc Hiên, anh tính kế Lạc Lạc một cách kỹ càng như thế, thực sự tưởng rằng cô ấy ngu ngốc không nhìn ra hay sao? Cô ấy để tâm đến người anh như anh, cho nên vẫn mỉm cười chấp nhận mặc anh từng bước một hủy hoại cuộc đời cô ấy.”]
Câu nói ấy của Sở Ninh Dực lại một lần nữa vang lên, hai tay bên hông siết chặt lại, anh ta đứng đó mãi cũng không nhúc nhích được.
***
Tiếng trực thăng ầm ầm đỗ xuống bãi đỗ bằng phẳng trên một hòn đảo nhỏ.
Sở Ninh Dực mặc một bộ đồ da màu đen đi xuống.
Chú Sở đang đợi sẵn dưới đó, vừa trông thấy anh liền tiến tới dẫn đường, “Tổng cộng có một trăm bốn mươi bảy người, giờ tất cả đang bị nhốt trong phòng, nhưng không ai chịu nói là bị người ta sai khiến, chỉ một mực chửi rủa thiếu phu nhân.”
Bước chân Sở Ninh Dực hơi khựng lại, “Thiều Lam đâu? Bảo cậu ta đưa người tới sân tập bắn cho tôi.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Chủ Sở gật đầu, lui xuống làm việc, còn Sở Ninh dực thì tới sân tập bắn trước.
Đây là nơi Sở Ninh Dực dành riêng để tập huấn vệ sĩ, anh không dùng những người này nhiều, nhưng đôi khi không có họ lại không thể được.
Hầu hết đều là lính đặc chủng đã giải ngũ, có nhiều người bị cuộc sống ép buộc nên phải làm lính đánh thuê. Đây là điều mà anh không muốn trông thấy, vậy nên anh cho họ một “mái nhà”, để họ có thể tiếp tục việc yêu thích của họ nhung cũng không đến nỗi đi lầm đường lạc lối.
Trong sân tập bắn rộng lớn, có vài người đang tập bắn súng, có vài người đang tập đấm bốc, sau khi thấy Sở Ninh Dực tới, tất cả đều dừng hết động tác lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.