Thủy An Lạc nghe lời ba kể lại, khóe miệng không nhịn được giật một cái, mẹ của cô cũng có lúc ngông cuồng vậy sao?
“Long gia rất ghê gớm đúng không ạ?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi, bởi vì cô biết, cô và anh Sở bây giờ đang bị Long Nhược Sơ theo dõi.
Thủy Mặc Vân hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn thản nhiên nói: “Không ai biết, nhưng ba mươi năm trước, ở Châu Âu, quả thực rất nhiều người nghe thấy chữ Long liền biến sắc.”
Trong lòng Thủy An Lạc dâng lên chút bất an, nhưng cũng không đả động tới chuyện đó nữa.
“Thế là khi ấy mẹ liền theo ba về thành phố A à?”
Khóe miệng Thủy Mặc Vân hơi cong lên, nhưng cũng không nói gì.
Đoạn ký ức đó chỉ thuộc về họ, ôm muốn độc chiếm nó một mình.
Thủy An Lạc nghe tiếng mở cửa phía bên ngoài, lại nhìn về phía Thủy Mặc Vân.
“Gọi cậu ta vào đây đi.” Thủy Mặc Vân chậm rãi nói, trong giọng nói không có chút dao động nào.
Thủy An Lạc nghe theo ông gật đầu, ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi ra ngoài.
Thủy Mặc Vân nhắm mắt lại, như thể đang nghỉ ngơi, nhưng cũng lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc Thủy An Lạc bước ra ngoài, Sở Ninh Dực đang định lên lầu, quay đầu lại thấy cô bước từ trong phòng ra, anh liền dừng bước.
“Ba em gọi anh.” Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài, nói với anh.
Cô nghĩ, chuyện giữa họ, ba cũng không mong mình tham dự vào, nên cô sẽ không can thiệp.
Sở Ninh Dực dừng một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889326/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.