Thủy Mặc Vân ngủ mê man một ngày một đêm, chờ đến khi ông tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau.
Thủy An Lạc vẫn một mực ngồi bên cạnh trông nom, không chịu rời khỏi ông chút nào.
“Ba, ba...” Thủy An Lạc thấy người đã tỉnh lại, khẽ gọi một tiếng.
“Danh sách...” Thủy Mặc Vân khàn khàn nói.
Thủy An Lạc vội cầm cốc nước lên cho Thủy Mặc Vân uống rồi đáp lại lời của ông: “Danh sách Sở Ninh Dực đã giao cho ông gì kỳ... Fool rồi ạ.” Thủy An Lạc vốn muốn nói là ông già kỳ lạ kia, thế nhưng nể tình ông ta là sư phụ của ba mình nên cuối cùng cô vẫn sửa miệng lại.
Thủy Mặc Vân uống nước xong, hơi cựa cựa chân mình, mẹ nó... đau quá đi!
Có điều khi nghe thấy con gái nói là bản danh sách đã được đưa đi, ông liền yên tâm trở lại.
Vốn dĩ tìm đến chỗ này chính là vì ông đã tin tưởng Sở Ninh Dực vô điều kiện rồi.
Thủy An Lạc đỡ Thủy Mặc Vân ngồi dậy tử tế, rồi lại nhét một cái gối ra sau lưng ông, “Ba, ba cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện còn lại cứ giao cho Sở Ninh Dực và anh Phong Dương là được rồi.”
Thủy Mặc Vân tựa lưng vào gối, vươn tay day trán mình.
“Ba và Viên Hải đấu đá ngoài sáng trong tối bao nhiêu năm như vậy, sao có thể từ bỏ vào lúc này được?” Thủy Mặc Vân thản nhiên nói.
“Nhưng ba à, thân thể của ba...”
Thủy Mặc Vân vươn tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, cắt ngang lời cô, “Thân thể ba thế nào ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889323/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.