Kiều Nhã Nguyễn lại cảm thấy thật nực cười. Một người đàn ông tới giờ vẫn chưa thể buông bỏ được quá khứ, nhưng lại cứ luôn vờn bắt cô thế này, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn hơi thở của hai người vang lên.
Phong Phong nắm chặt tay, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang tựa người vào cửa.
“Kỳ hạn ba tháng còn chưa hết, tốt nhất là cô nên tránh xa gã đàn ông khác ra một chút. Kể cả tôi không cần cô, nhưng bản thỏa thuận vẫn còn có giá trị đấy.” Nói rồi anh ta nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay cô, đẩy cô ra rồi mở cửa bỏ đi.
Kiều Nhã Nguyễn bỗng bị đẩy ra, lại nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.
Cô quăng tấm thẻ trong tay đi, chửi ầm lên: “Phong Phong, anh là một thằng điên.”
Kiều Nhã Nguyễn vừa vứt thẻ đi thì cánh cửa lại bị mở ra, cô ngẩng lên nhìn thấy mẹ, vội lau nước mắt đi.
“Mẹ, sao mẹ lại lên đây?” Kiều Nhã Nguyễn cố đè giọng nói giận dữ của mình xuống.
Mẹ Kiều bất đắc dĩ nhìn con gái mình, “Bác sĩ Phong đi rồi, các con sao thế?”
“Không sao ạ, con với anh ta thì làm sao được chứ?” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.
Mẹ Kiều đi tới nắm lấy tay con gái mình, “Chuyện là thế này, mẹ với ba con tính vài ngày nữa sẽ tới thăm An gia, nhiều năm rồi, con cũng nên tới đó một chuyến.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Vâng, con sẽ chuẩn bị.”
***
Lúc này, tại nhà của An Phong Dương.
Vốn nói là tụ họp, cuối cùng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889299/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.