Tự nhào vào ôm!
Đang đùa đấy hả!
Thủy An Lạc giãy giụa, nhưng lực tay Sở Ninh Dực không nặng cũng không nhẹ, vừa hay vẫn có thể kiềm chế được cô.
“Điều gì quan trọng nhất với anh?” Sở Ninh Dực thấp giọng ghé sát bên tai cô nói.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, cái tai vừa bị ngậm lấy lại bốc lên cảm giác nóng hừng hực.
Hai tay Thủy An Lạc bị kìm giữ trước ngực anh, không thể nào né tránh.
“Đoán xem nào.” Sở Ninh Dực tiếp tục ép cô sát lại gần mình.
Khoảng cách vô cùng gần gũi, hơi ấm bức người, đầu óc Thủy An Lạc biến thành một vũng nước, còn đoán thế nào được nữa?
Rõ ràng là Sở Ninh Dực đang cố tình!
Thủy An Lạc cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, vẫn nghĩ xem nên làm thế nào để đáp lời anh.
“Cấp bốn, cuộc thi cấp bốn, anh để ý nhất chính là kết quả thi cấp bốn của em.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng nói.
Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen nhìn cô, cô ấy có thể đoán ra cái nào hợp lý hơn được không?
Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh, đáp án này quả nhiên rất hay, rất mạnh bạo.
Sở Ninh Dực như trút giận tiếp tục ra sức cắn lên cổ cô, “Lần này mà không qua được thì xem bản thiếu gia đây sẽ xử lý em thế nào.”
Thủy An Lạc cười khúc khích.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, gọi chú Sở về lái xe.
“Mai có cuộc họp thường niên của Sở Thị, em theo anh đến họp một lần đi.” Chú Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/889264/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.