Chương trước
Chương sau
Thủy An Lạc khóc một hồi rồi bỗng ngẩng lên, đôi mắt to ngập nước.
“Anh nói xem tại sao chứ? Có phải họ cảm thấy em chỉ là một đứa trẻ con, không ai muốn nói thật với em không. Ba cũng thế, mẹ em cũng vậy.” Thủy An Lạc đứng dậy, thở hồng hộc nói.
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối tựa vào sofa, nhìn cô gái của mình nổi điên lên.
Anh chỉ muốn nói: Lẽ nào em không phải là một đứa trẻ hay sao?
Từ lời nói của Long Man Ngân khó mà nhìn ra được, chuyện năm đó có thực sự không hề liên quan đến Thủy Mặc Vân hay không. Nhưng nếu như vậy thì rốt cuộc Thủy Mặc Vân đang trốn tránh điều gì?
“Sở Ninh Dực, sao anh có thể bình tĩnh như vậy, đó chẳng phải là thầy của anh sao? Chẳng lẽ không phải anh nên...”
“Thủy An Lạc, một vừa hai phải thôi, đừng để anh phải nổi điên lên.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc sững người, mím chặt môi lại.
Cô đang chờ anh nổi điên, như thế, anh mới nói ra hết những chuyện trước kia.
Bầu không khí có chút gượng gạo, Thủy An Lạc lại không hề chịu thua mà nhìn lại anh.
Cả người Sở Ninh Dực cứng đờ. Tiểu Bảo Bối đang ngồi trên đùi anh chớp mắt nhìn sang.
Sở Ninh Dực vươn tay đặt Tiểu Bảo Bối lên sofa, đứng dậy cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, “Thủy An Lạc, đừng dùng thủ đoạn của em với anh. Em biết là như thế chẳng có ích gì. Cũng đừng dùng chuyện ba mẹ em làm ví dụ để thăm dò chuyện mà anh không muốn nói, không có lợi gì cho em đâu.”
“Không nói ra để thành quả bom nổ chậm trong lòng anh à? Hay là để một ngày nào đó anh không khống chế nổi nữa, còn em thì chỉ có thể bị nổ chết?” Thủy An Lạc siết chặt hai tay “Sở Ninh Dực, em biết tính nhẫn nại của anh cao hơn người bình thường, hơn nữa còn lý trí hơn bất cứ ai. Nhưng em không lý trí được như anh. Em không chịu đựng được như anh. Cho nên em không làm được!!!”
“Em không làm được là bởi vì em còn chưa đủ tin tưởng anh.”
“Là em không tin chính bản thân mình.”
“Oa...”
Tiếng khắc khẩu của hai người bị cắt đứt bởi tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối. Cậu nhóc ngồi trên sofa, bình sữa trong tay cũng vứt đi, khóc toáng lên nhìn ba mẹ mình.
“Trời ơi lại sao nữa thế.” Thím Vu vội vàng từ phòng bếp đi ra, bế Tiểu Bảo Bối đang khóc lên, “Cục cưng về phòng về với bà nhé, có bà chơi với con mà.”
Tiểu Bảo Bối được bế đi, tiếng khóc cũng biến mất.
“Thủy An Lạc, anh không phải ba em, cũng không phải Mặc Doãn, nếu như em thực sự có suy nghĩ như vậy thì anh thực sự rất thất vọng về em.” Sở Ninh Dực nói, lướt qua Thủy An Lạc bỏ đi.
“Sở Ninh Dực, rốt cuộc là em không tin tưởng anh, hay là anh không tin tưởng em. Anh lúc nào cũng chỉ muốn che chở cho em. Chẳng lẽ ngay đến quyền được đứng bên anh, chia sẻ vui buồn khó khăn cùng anh, em cũng không có hay sao?”
Giọng nói mang theo sự thê lương của Thủy An Lạc vang lên, căn phòng vắng lặng không có tiếng đáp lại, một lát sau...
Rầm...
Cánh cửa nhà đột nhiên đóng sầm lại, thân thể Thủy An Lạc thoáng run lên.
Thím Vu dỗ dành xong liền ôm Tiểu Bảo Bối đi ra, thấy trong phòng khách chỉ có một mình Thủy An Lạc, “Thiếu phu nhân à, cô cậu lại làm sao vậy?”
Thủy An Lạc vươn tay lau nước mắt, sau đó đón lấy Tiểu Bảo Bối, “Không sao đâu ạ.” Thủy An Lạc nói, cúi ngưởi nhặt lấy bình sữa trên đất, “Cháu đi đổi bình mới cho thằng bé.”
Tiểu Bảo Bối nhỏ giọng khóc sụt sùi. Bé dính phải ba mẹ kiểu gì thế này, đúng là hù chết bảo bảo mà!
Sở Ninh Dực xuống lầu, dường như không thể nào áp chế được cơn giận của mình nữa, đá thẳng vào xe một phát, khiến thân xe phát ra một tiếng vang lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.