Chương trước
Chương sau
Bàn tay của Thủy An Lạc như không nghe theo sự điều khiển của cô mà cứ run lên. Nhưng khi đến một giới hạn nhất định, cô bỗng ngừng sự run rẩy của mình lại, ngẩng lên nhìn Bạch Dạ Hàn vẫn cứ hăm dọa cô kia.
“Luật sư Bạch, tôi không biết anh đã tra ra được gì, nhưng trước khi có được bằng chứng xác thực, anh không có quyền định tội tôi, càng không có quyền đưa ra quyết định thay cho Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc gằn từng câu từng chữ nói.
Bạch Dạ Hàn cười lạnh thành tiếng, “Thế sau khi có tôi nắm được bằng chứng thì sao? Cái cô muốn chính là để Sở Đại hận cô à? Thay vì phải đối mặt với sự căm hận của cậu ấy, sao cô không sớm rời xa cậu ấy trước đi.”
“Tôi đã nói rồi, nếu không có chứng cứ anh không có quyền nói rằng chuyện năm đó có liên quan tới ba tôi.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Cô căm ghét cái dáng vẻ khẳng định lúc này của anh ta.
“Cô đang sợ, điều đó chứng tỏ rằng chính bản thân cô cũng đã hoài nghi rồi.” Bạch Dạ Hàn cố gắng làm rõ suy nghĩ trong cô.
Thủy An Lạc cắn chặt môi mình, trong miệng dần xộc lên vị máu tanh.
Sợ.
Phải, cô đang sợ.
Ba bỗng mất tích, xung quanh cô thì xảy ra những chuyện kỳ lạ. Tất cả những điều này đều khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Đặc biệt là chuyện cách đây không lâu, ba cô có quen với ba của Viên Giai Di. Ba của cô ta và ba cô đã từng gặp nhau, đây mới chính là điều khiến cô sợ hãi nhất.
“Vậy thì đã sao?” Thủy An Lạc cắn rách bờ môi đã dần hiện lên vết máu nhỏ. Lúc cô nói, môi cô rách ra, vết máu cũng vì thế mà lan ra.
Bạch Dạ Hàn sầm mặt nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên vài cảm xúc khác lạ. Anh ta thật sự không tài nào hiểu nổi cô gái này.
“Thủy An Lạc, nếu trong lòng cô thật sự có Sở Đại, vậy thì hãy đi đi. Đây mới là tình yêu tốt nhất dành cho cậu ấy.” Bạch Dạ Hàn nói xong liền quay người bỏ đi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác giống như đang bỏ chạy.
Anh ta đang sợ hãi sự kiên định trong ánh mắt của cô.
Bạch Dạ Hàn đi rồi, Thủy An Lạc như bị rút cạn kiệt sức lực. Cô ngồi phịch xuống, bò ra bàn cố gắng làm dịu đi cái lạnh thấu xương trong tim mình.
Tiếng bước chân ngày một gần, Thủy An Lạc khàn giọng nói: “Sư phụ, em muốn yên tĩnh một mình.”
“Nhóc kia, là bà.”
Một âm thanh già nua vang lên, Thủy An Lạc ngẩng phắt dậy. Người xuất hiện trước mặt cô không phải là Lý Tử mà là Kiều Tuệ Hòa.
Lúc này sức khỏe của Kiều Tuệ Hòa đã khá hơn nhiều, nhưng trông bà lại già đi.
Bà vẫn đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Thủy An Lạc vẫn có chút dò xét.
Thủy An Lạc đứng bật dậy, vì bị mất đà mà hơi chệnh choạng một cái, “Viện trưởng Kiều.”
Chẳng lẽ, những lời cô vừa nói bà đều nghe thấy hết rồi sao?
Nếu như đã nghe được, có lẽ bà mới là người đầu tiên khiến cô có thể rời khỏi đây.
Kiều Tuệ Hòa khẽ gật đầu, Thủy An Lạc vội đỡ bà ngồi xuống.
Nhịp tim cứ thế tăng vọt trong im lặng. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Kiều Tuệ Hòa bên cạnh mình, đợi bà mở lời.
“Người trong bệnh viện có nói gì cũng không cần thiết phải để ý tới đâu.” Kiều Tuệ Hòa bỗng lên tiếng.
Thủy An Lạc biết bà đều nghe thấy hết cả. Cả viện này đều nói cô là Sát Thủ hại hướng dẫn của mình. Thậm chí đã có người bắt đầu đánh cược không biết khoảng bao lâu nữa thì Lý Tử sẽ rời khỏi đây.
“Cháu biết rồi ạ.” Thủy An Lạc khẽ đáp lại.
“Lạc Lạc, cháu có yêu Ninh Dực không?” Kiều Tuệ Hòa hỏi cô.
Hai tay Thủy An Lạc xoắn vào nhau. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, quả nhiên bà nghe thấy mất rồi, thế nên bà cũng có cùng suy nghĩ giống như Bạch Dạ Hàn sao?
“Cháu...” Giọng của Thủy An Lạc có chút lạc đi, móng tay găm vào da thịt, đau đớn dần lan ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.