Chương trước
Chương sau
Tiếng bàn tán cứ vang mãi bên tai như không có hồi kết.
Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng truyền tới tiếng bước chân, Thủy An Lạc quay lại liền trông thấy Sở Mặc Bạch đầu tiên, còn Hà Tiêu Nhiên và Sở Ninh Dực thì đi phía sau ông.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thủy An Lạc khẽ run lên. Trong ấn tượng của cô, Sở Mặc Bạch luôn là một người đàn ông dịu dàng nho nhã, cô chưa bao giờ thấy ông nói câu gì nghe nghiêm nghị như thế này cả.
Đám bác sĩ, y tá đang chờ xem kịch vui đổ dồn hết ánh mắt về phía Thủy An Lạc, vì lúc Viện trưởng Kiều xảy ra chuyện thì chỉ có Thủy An Lạc là đang ở cùng bà thôi.
Sở Ninh Dực bước tới bên cạnh nắm lấy vai cô, khẽ nói: “Em không sao chứ?”
Câu hỏi của anh bỗng khiến cô cảm thấy lòng mình ấm áp hơn.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn thẳng vào ánh mắt quan tâm của Sở Ninh Dực, rồi lại lắc đầu, “Em không sao, là Viện trưởng Kiều...”
“Cô Thủy đây đúng là không phải dạng vừa đâu, ai tiếp xúc với cô cũng đều gặp xui hết hay sao ấy nhỉ.” Tiếng cười nhẹ của Viên Giai Di khẽ truyền tới, “Tôi vừa thấy cô với Viện trưởng ở sau vườn. Sao thế, cãi nhau à?”
Thủy An Lạc đi qua Sở Ninh Dực, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn, cố gắng hít sâu một hơi rồi mới nói: “Chẳng lẽ cô Viên đây tới bệnh viện không phải là để phục hồi chức năng mà là để giám sát tôi à? Phòng phục hồi chức năng đâu có nhìn được ra sau khuôn viên của bệnh viện đâu?”
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, quay lại lại nhìn Viên Giai Di đang ngồi trên chiếc xe lăn kia, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
Viên Giai Di khẽ run lên, cúi đầu giấu đi ánh mắt dị thường của mình.
Sau đó cô ta lại ngẩng lên, lúc này trong mắt chỉ còn lại ý cười.
“Tất nhiên tôi chỉ nhìn thấy thôi chứ không có ý gì khác cả, hay cô Lạc đang sốt sắng chuyện muốn bà chấp nhận cô.” Viên Giai Di trưng ra vẻ mặt vô tội nói.
Thủy An Lạc cố gắng hít thật sâu, nhìn gương mặt vô tội của người phụ nữ kia, khi Sở Ninh Dực định nói gì đó, cô liền giật tay anh lại.
“Bản lĩnh tự cho mình là đúng của cô Viên đúng là càng ngày càng cao siêu rồi đấy, nhìn từ xa như thế mà cũng biết được chúng tôi nói gì với nhau sao?” Thủy An Lạc trầm giọng nói, “Hơn nữa, vào những lúc như thế này mà cô Viên lại muốn tới đây để gây xích mích ly gián, đầu cô toàn H20 đấy à?”
H2O?
Sở Ninh Dực nhướng mày, cô nhóc này học cũng nhanh thật.
“Cô!”
“Đủ rồi.” Sở Mặc Bạch bỗng lên tiếng, “Viên Giai Di, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, không liên quan gì đến một người ngoài như cô hết, cút.”
Lời nói của Sở Mặc Bạch không nặng không nhẹ, nhưng lại uy nghiêm vô cùng.
Viên Giai Di có to gan đến mấy cũng không dám ho he gì với Sở Mặc Bạch cả.
Cô ta lủi thủi rời đi, nhưng tiếc là Sở Ninh Dực ngay đến một ánh mắt cũng chẳng thèm ban cho cô ta.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Viện trưởng Kiều và...” Thủy An Lạc đang nói dở lại ngẩng lên dè dặt nhìn về phía Sở Mặc Bạch, thấy mặt ông nghiêm nghị như vậy cô cũng chẳng dám giấu, đành phải nói thật: “Viện trưởng Kiều và đàn anh đã có tranh cãi với nhau.”
“Mặc Lộ Túc?” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng. Anh biết ngay là chuyện này có liên quan tới Mặc Lộ Túc mà. Trên đời này, người có thể khiến tâm trạng của bà nội kích động như vậy cũng chỉ có mình anh ta mà thôi.
“Để anh đi tìm anh ta.”
“Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc vội kéo giật anh lại.
Lúc Sở Mặc Bạch nghe thấy cái tên Mặc Lộ Túc, cơ thể ông nhất thời có chút căng thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.