Chương trước
Chương sau
Tiểu Bảo Bối thấy ba, cười khanh khách bò nhanh hơn.
Sở Ninh Dực đỡ lấy Thủy An Lạc, lại vươn tay túm Tiểu Bảo Bối sắp lao xuống khỏi giường.
Con gái Long gia?
Cháu trai Long gia?
Một cô não tàn, một thằng nhóc đang chảy nước dãi.
Sở Ninh Dực nghĩ, Lạc Hiên nói không sai, Long gia thần bí cũng chỉ do bên ngoài đồn đại mà thôi, bọn họ cũng chỉ là người bình thường.
"Muốn ở lại Paris chơi vài ngày không?" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đã ngồi vững lại, mở miệng hỏi.
"Không phải đến Provence hay sao?" Thủy An Lạc tò mò nói.
"Hiếm khi đưa em ra nước ngoài, coi như bù đắp tuần trăng mật lần trước." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
"Ha ha..." Thủy An Lạc ngã xuống giường, tuần trăng mật? Đã ly hôn cả năm trời rồi, còn muốn bù đắp tuần trăng mật của hai năm trước sao?"
"Vậy anh bồi thường luôn cho em mấy tháng ly hôn khổ sở đi?"
"Ly hôn khổ sở?" Sở Ninh Dực nhíu mày, ôm con trai nhìn người phụ nữ đang lăn lộn trên giường, sau đó mới mở miệng nói: "Em lắm chuyện quá, Provence có vài thị trấn nhỏ không tệ, anh đưa hai mẹ con đi chơi một vòng."
"Em có cảm giác như anh đang cố gắng kéo dài thời gian không cho em gặp mẹ thì có, có điều nếu anh đưa em đi thì thôi em cũng đồng ý vậy." Thủy An Lạc ngồi xuống, cười tít mắt nói.
"Đồ ngốc." Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, Long gia có Long Man Ngân thay cô chống đỡ, anh cũng không cần thiết phải quá lo lắng.
Chỉ là không biết, liệu Long Man Ngân có nói nguyên nhân này cho cô ấy biết hay không?
"Vậy đến Provence nhé, chỗ đó có hoa Lavender nổi tiếng, em còn chưa nhìn thấy bao giờ đâu." Thủy An Lạc kích động nói, tưởng tượng đang đứng giữa một biển hoa oải hương bạt ngàn thôi đã thấy kích động vô cùng rồi.
Nhưng cô mới chỉ xem qua ảnh thôi.
"Được." Sở Ninh Dực vui vẻ đồng ý.
Thủy An Lạc lại nằm dài ra, vươn tay nắm lấy tay anh, "Tự dưng anh đối xử với em tốt như thế, khiến em vẫn chưa thích ứng kịp này."
Sở Ninh Dực nhìn cô, hơi cúi người, sau đó hôn nhẹ lên môi cô một cái, "Thế bao giờ em định tái hôn với anh?"
Thủy An Lạc đảo cặp mắt to, "Thảo nào người ta thường nói trong lúc yêu đương đàn ông luôn coi bạn là báu vật, em làm báu vật còn chưa thấy thỏa mãn đâu."
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ đắc ý trẻ con của cô, vươn tay nhéo mũi cô một cái, "Tái hôn rồi anh sẽ đối xử với em tốt hơn nữa."
"Có quỷ mới tin anh, chẳng phải cũng cùng một kết cục thôi sao." Thủy An Lạc lẩm bẩm, đón lấy Tiểu Bảo Bối trong lòng anh, ai oán nhìn, "Em cứ phải một mình trong căn phòng quạnh quẽ, thật giày vò làm sao..."
"Hừm... em đang trách anh lạnh nhạt với em đấy à?" Tiểu Bảo Bối đã ra khỏi lòng anh, hai tay anh chống hai bên người cô, dồn cả cô cả Tiểu Bảo Bối trên giường, chỉ có điều cái giọng lạnh lùng ấy lại mờ ám vô cùng.
Thủy An Lạc vội nhắm mắt, giơ con trai lên trước, không cho anh hôn mình.
Hiện giờ, thủ đoạn của Sở tổng ngày càng cao, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Tiểu Bảo Bối bị giơ lên, còn tưởng là mẹ để cho mình hôn ba, cho nên cậu nhóc rất không khách khí mà hôn chụt lên mặt ba mình một cái.
Sở Ninh Dực đột nhiên bị con trai hôn, hứng thú liền tan sạch.
Thủy An Lạc cười khanh khách: "Xem đi, Tiểu Bảo Bối yêu anh chưa kìa."
Sở Ninh Dực đứng dậy ngồi xuống giường, nhìn hai mẹ con đang dậy theo.
"Đưa Tiểu Bảo Bối đi cùng hay là giao thằng nhóc cho Lạc Hiên?" Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
Ơ???
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, Tiểu Bảo Bối cũng chớp mắt nhìn mẹ.
Chuyện gì xảy ra thế?
Định bỏ rơi con đấy à?
Đưa cả con trai theo để hưởng tuần trăng mật, người ta đi hưởng tuần trăng mật xong là có cục cưng, còn cô có phải là đi tuần trăng mật có cục cưng luôn rồi không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.